Bị Hoàng Minh Kiệt kéo đi được một đoạn rồi Trang Anh mới hiểu ngụ ý vài câu trước đó của Timothy.
Đúng 5 giờ chiều Hoàng Minh Kiệt đưa biên bản xử phạt cho người vi phạm kia ký vào. Timothy vừa ký xong thì anh đã quay sang nghiêm người chào điều lệnh với chỉ huy xin phép ra về trước.
Cái gật đầu đồng ý rơi xuống, Hoàng Minh Kiệt tiến tới chộp lấy cổ tay Trang Anh. Gấp gáp nói:
“Xin lỗi. Tôi muốn nói chuyện một lúc.”
Cô gái ngơ ngác chưa hiểu gì, cứ vậy bị cứ kéo đi. Được một đoạn rồi mới bảo cậu em trai đi chậm lại. Trang Anh đang mặc giày cao gót, không theo kịp Hoàng Minh Kiệt được.
Hành động cướp người của Minh Kiệt khiến Timothy bất mãn. Họ bận công việc đã đành, anh chàng cảnh sát này còn cố tình kéo dài thời gian. Và bây giờ thì quang minh chính đại đưa Hàn Lâm Trang Anh rời khỏi ngay trước mặt.
Sợ mình có tình ý với bạn gái cậu ta ư?
Đồng nghiệp của Hoàng Minh Kiệt cũng thấy tò mò. Cậu chàng với cô gái kia có quan hệ gì mà lôi lôi kéo kéo vậy? Bạn gái ư?
“Hoàng Minh Kiệt. Cậu dẫn tôi đi đâu thế?”
Trang Anh vẫn không hiểu hành động này của Minh Kiệt có ý gì. Có phải nói chuyện hôm trước hay không?
“Tôi đang có việc gấp.”
“Chỉ một lát thôi. Chị cho tôi 5 phút.”
Dừng lại trước một gốc cây đại Minh Kiệt mới quay người, nghiêm mặt hỏi:
“Sao không nghe máy của tôi? Cũng không gọi lại.”
Rõ ràng mình đã gọi vài cuộc để giải thích nhưng cô ấy không nghe.
“Tôi…tôi bận.” Trang Anh ấp úng nói.
Không phải là bận mà là tôi không biết phải nói thế nào với cậu.
“Bận đến nỗi dành vài phút nghe tôi giải thích chuyện hôm trước cũng không được?”
Hoàng Minh Kiệt nhướn mày giận dỗi.
Cô ấy nghĩ mình là người như vậy nên mới tránh né ư?
“Xin lỗi. Chuyện hôm trước là tôi hiểu lầm cậu. Timothy đã nói cho tôi biết rồi.”
Hai mắt long lên bởi vì thấy vết cào xước loằng ngoằng trên tay Hoàng Minh Kiệt. Nay anh mặc quân phục áo cộc tay mấy vết đó phơi rành rành ra đấy. Có mắt mù mới không thấy.
Trang Anh chắc chắn là do mình tạo ra. Áy náy, cô cúi thấp đầu nói nhỏ:
“Xin lỗi vì đã hiểu nhầm và mang phiền toái đến cho cậu.”
“Là người đàn ông ngoại quốc kia nói ư?”
“Hình như hai người rất thân thì phải?”
Hoàng Minh Kiệt nheo mắt về phía Timothy đang đứng. Dù khoảng cách khá xa nhưng anh ta vẫn ngửi được mùi nguy hiểm đang bay lại gần mình. Cảm thấy mình không có nhiệm vụ gì nữa Timothy nhắn tin cho Trang Anh bảo cô giải quyết việc riêng đi. Còn anh sẽ đi trước.
“Anh ta là đồng nghiệp của tôi.”
Câu khẳng định mối quan hệ ấy lọt vào tai. Ngắn gọn nhưng đủ khiến Hoàng Minh Kiệt phấn khởi, tươi tỉnh hẳn. Anh vẫn không biết rằng mình đã có ý với Trang Anh nên mới có biểu hiện như vậy. Trong miệng cứ lẩm nhẩm từng câu.
Chỉ là đồng nghiệp. Bọn họ không phải người yêu. Mọi suy đoán của mình đều không đúng.
Dù tâm trạng đã khấm khá hơn so với ban nãy.
Có điều anh vẫn hờn khi 3 ngày qua Trang Anh không liên lạc với mình. Thái độ hờn trách in rõ trên mặt.
“Vậy chị định xin lỗi bằng cách nào đây?”
“Cậu muốn ăn gì? Tối tôi nấu mang đến cho cậu.”
Muốn xin lỗi hay lấy lòng đàn ông thì chỉ cần những món ăn đi qua đường bao tử. Hoàng Minh Kiệt thích ăn đồ của mình nấu, thôi thì làm vài món ngon để tạ lỗi. Nhìn anh chàng cứ không vui như vậy. Kẻ làm chị như cô phải chiều em trai rồi.
“Món gì cũng được.” Hoàng Minh Kiệt hớn hở nói. Mấy ngày không được ăn đồ của Trang Anh nấu rồi. Rất nhớ rất thèm. Bản thân không mong gì chỉ mong có thể một lần được ăn no nê những món mà Trang Anh nấu riêng cho mình.
Giải thích và làm hoà xong. Quay lại chả thấy xe Timothy đâu. Nhận được tin nhắn Trang Anh gọi lại cho anh ta để phàn nàn về việc ‘bỏ người chạy lấy của’. Tưởng đâu sẽ mủi lòng mà quay lại đón người nào ngờ Timothy chỉ ném cho một câu bảo bạn trai đưa về.
Phũ đến thế là cùng. Thôi vẫy taxi ngồi.
Minh Kiệt ngỏ lời đưa Trang Anh về nhà nhưng cô từ chối thẳng thừng. Nhỡ đâu ba mẹ thấy lại quở trách việc nói dối Minh Kiệt đi công tác. Phụ nữ chân yếu tay mềm không thắng nổi anh Công an cao lớn. Đành ngồi lên xe máy để Hoàng Minh Kiệt lai về. May sao trong cốp xe còn một cái mũ bảo hiểm dự phòng. Vậy là đảm bảo đúng an toàn giao thông, chả phải lo bị tuýt còi nữa.
Không tự lái xe như mọi khi, giờ thì Trang Anh có cơ hội ngắm nhìn quang cảnh đường phố, hàng quán. Ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, xa xa là toà nhà hình trái bắp. Người người hối hả trên đường. Cảm giác rất lạ lẫm, tươi mới và yên bình, không náo nhiệt như ở Anh. Ngồi sau lưng Minh Kiệt, Trang Anh cứ yên lặng như thế chẳng nói gì. Trong lòng lại thầm nhủ đây là một kỉ niệm rất đáng nhớ khi được một anh Công an lai về nhà.
Dừng lại trước một căn biệt thự sân vườn Hoàng Minh Kiệt mắt tròn mắt dẹt kinh ngạc. Anh biết Trang Anh là con nhà có điều kiện nhưng không ngờ cô ấy lại sống ở một nơi xa hoa như thế này. Đây chẳng phải là biệt thự của ông chủ E&G sao? Tuy không biết mặt mũi ông chủ của E&G trông như thế nào. Nhưng ở thành phố ai cũng biết đây là nơi ông ta ở.
Cái căn biệt thự này rất nổi tiếng. Ai đi ngang qua đây cũng phải ngước mắt trầm trồ bởi độ lung linh của nó về đêm.
Hoá ra lại là nhà của Trang Anh.
Đến cổng là được rồi, Minh Kiệt không muốn làm phiền liền chào tạm biệt ra về. Lúc này bà Hương Lan chuẩn bị dắt chó cưng ra cổng đi dạo một vòng. Thấy con gái được cảnh sát giao thông đưa về. Bèn hớt hải chạy ra xem.
“Mày lại vi phạm cái gì mà để cảnh sát giao thông đưa về tận nhà thế?”
“Xe đâu?”
Giật bắn người khi tiếng mẹ vọng sau lưng Trang Anh lập tức phản ứng. Xoay người chạy tới