Dù rất tức giận khi con gái làm ra cái chuyện hoang đường nhưng Hàn Lâm Dũng không đành lòng xua đuổi nó đi. Mấy năm qua nó nuôi con một mình cũng đủ khổ cực vất vả. Ông chẳng thể nhẫn tâm, tuyệt tình với máu mủ của mình.
Nhìn cháu trai đang ngoan ngoãn ngồi ăn cơm ông chỉ biết thở dài một tiếng.
Phải sao mới tốt cho thằng bé? Làm thế nào đường đường chính chính công khai thằng bé ra bên ngoài đây? Giấu mãi cũng không phải là cách.
Rối ren, phức tạp và còn khó hơn cả việc kinh doanh.
Nhìn cháu trai thêm một lúc Hàn Lâm Dũng khoanh tay sau lưng chầm chậm bước lên cầu thang. Biết ba đang muộn phiền vì mình Trang Anh cảm thấy vô cùng có lỗi. Chỉ mong rằng ba sẽ dần dần chấp nhận Thiên Anh.
Con trai thích ở với ngoại nên Trang Anh không ngăn cản. Quyết định ở lại đây vài hôm rồi dọn ra ngoài. Cứ ngỡ con trai sẽ khó thích nghi với lối sống và khí hậu ở Việt Nam. Nhưng bây giờ thì cô dám khẳng định rằng Thiên Anh sẽ không buồn khi phải rời xa nơi đã sinh ra và lớn lên.
Quen với cuộc sống ở đây rồi Trang Anh lập tức đi tìm trường cho con trai. Định đem con ra xe đi đến một vài địa chỉ trường học mà mình đã tham khảo qua, ba cô quát ầm ĩ.
“Mày định cho cả thiên hạ biết mày không chồng có con à? Đừng có bôi tro trát trấu vào mặt lão già này.”
Bịt tai con trai để nó không nghe những lời lẽ cay độc ấy, Trang Anh bảo nó vào trong xe ngồi đợi mình. Ba đang tức giận cô cũng không vui vẻ gì.
“Ba đừng doạ thằng bé sợ. Xin ba đừng to tiếng với con trai con. Nó không có tội tình gì cả.”
“Hừ.” Hàn Lâm Dũng bực bội đá luôn cái ghế.
“Con biết chuyện này khó có thể chấp nhận nhưng ba đừng hắt hủi cháu ngoại mình. Là con sai. Ba muốn đánh muốn mắng đều được. Thằng bé đang tuổi ăn tuổi lớn. Tâm lý sẽ bất ổn định nếu ba cứ nặng lời như thế.”
“Mày lập tức đi xem mắt cho tao!”
“Con..”
“Tao với mẹ mày đã chọn ra vài mối để cho mày xem mắt. Cưới thật hay cưới giả gì cũng được. Miễn sao người đó chịu làm cha của Thiên Anh.”
“Cấm có cãi lời tao!”
Nghĩ nát óc suốt mấy ngày thì chỉ còn cách đó. Hai ông bà lập tức liên hệ bạn bè nhờ mai mối một số con trai của các gia đình có tiếng trong thành phố. Nghe sơ qua về học thức địa vị xã hội và gia cảnh của những chàng trai ấy Hàn Lâm Dũng gật đầu hẹn với các gia đình họ gặp mặt. Dù hôn nhân vì con gái hay là vì lợi nhuận hợp tác làm ăn thì ông cũng không để người kia chịu thiệt.
“Ba. Con không muốn! Làm mẹ đơn thân cũng đâu đến nỗi.”
“Không đến nỗi? Đến nỗi cả họ Hàn Lâm mất mặt giùm đứa con như mày.”
“Thằng Duy còn chưa biết chuyện. Nó biết, hai mẹ con mày có khi phải tách riêng ra mà sống.”
Co rụt người lại khi nghe ba nhắc đến anh trai, Trang Anh thực hoang mang. Anh trai cô rất nghiêm khắc và luôn quát nạt cô. Ba thì không sợ nhưng anh trai thì vô cùng sợ. Trong cái nhà này thì chỉ có mỗi Hàn Lâm Duy khiến tim cô cứ nhảy thót mỗi khi anh ta lên tiếng.
“Ba đừng nói cho anh ấy biết. Anh ấy sẽ giết con rồi phơi khô trên cây sào đấy.”
Tưởng tượng đến cảnh đấy Trang Anh rùng rợn thân thể. Mắt cứ đảo quanh nhà xem lão ấy có đột ngột xuất hiện ở đây không. Nhưng đôi khi tưởng tượng lại biến thành sự thật. Ông trời cũng chẳng thể giúp nổi cô.
Sau lưng bất chợt có tiếng ồ ồ như máy Trang Anh giật bắn mình lùi lại.
Chết rồi. Là anh trai.
“Cô về lúc nào thế?” Hàn Lâm Duy gõ nhẹ lên đầu em gái.
“Anh…anh ở đây từ bao giờ vậy?”
Ngửi ra được mùi nguy thiển toả ra từ Hàn Lâm Duy, cô nhảy lùi về phía sau. Mắt đẩy về phía chiếc xe nhìn con trai có thò đầu ra ngoài hay không. Để Hàn Lâm Duy biết được sự tồn tại của Thiên Anh. E rằng…
“A ha chào anh trai… Anh…anh vẫn khoẻ chứ?”
Gương mặt cương nghị, nghiêm túc khiến Trang Anh nói cũng không thành câu.
“Cô làm gì mà hốt hoảng vậy? Thằng nào vừa ăn hiếp cô à?”
Là anh chứ ai.
Bình thường mỗi lần về nước người đầu tiên Trang Anh muốn gặp là anh trai mình. Dù vô cùng nghiêm khắc nhưng Hàn Lâm Duy rất cưng chiều, thương em gái. Chỉ có lần này nó về nước mấy ngày rồi mà không thèm đến tìm mình. Người làm anh cả như Hàn Lâm Duy tất nhiên phải đến gặp nó hỏi rõ.
“Ba. Con bé nó làm sao thế?”
Sợ ba sẽ nói ra mọi chuyện Trang