Cầm trên tay bức ảnh mà thợ ảnh đưa cho mình. Trang Anh cảm ơn rồi xem thử mặt mũi mình trông như thế nào. Hoàng Minh Kiệt cũng cúi sát xuống nhìn, vô tình ngửi được mùi hoa mộc đang toả ra từ bà chị gái.
Chẳng trụ vững cái thân thể đang muốn làm loạn, Minh Kiệt đứng sau lưng Trang Anh cứ hạ người dần xuống. Sít lại tấm lưng nhỏ, anh khẽ nói bên tai Trang Anh.
“Đẹp lắm!”
Nhảy dựng người trước hành động kỳ quặc của cậu chàng Trang Anh lập tức dịch người sang một bên.
Cậu ta…cậu ta định làm gì mà sấn lại gần mình như vậy?
Khen ai cơ? Cả ba ư? Hay là tự khen bản thân?
Không hiểu bản thân đang có ý đồ gì với Trang Anh. Nhưng cứ trông thấy dáng vẻ yêu kiều của cô ấy Minh Kiệt lại bắt sóng được cảm xúc lạ kỳ. Cảm xúc ấy chưa bao giờ xuất hiện trong tim. Nhưng từ khi gần Trang Anh tần suất nó xuất hiện ngày càng nhiều.
Chẳng lẽ mình trúng tà rồi?
Trời đã tối,
Minh Kiệt chơi lắp ráp mô hình với anh bạn nhỏ. Ngỏ ý muốn giúp Trang Anh nhặt rau thái nguyên liệu nhưng cô ấy đã đuổi anh ra ngoài. Cô đang sợ cứ đà này sẽ rung động trước Hoàng Minh Kiệt. Thế nên phải cật lực né. Tránh được mũi tên nào thì tránh mũi ấy.
Bày biện từng món ra bàn, Hoàng Minh Kiệt tham lam hít toàn bộ mùi hương toả ra từ chúng. Nhanh nhẹn giúp Trang Anh bê nồi canh nóng từ bếp ra đặt ngay chính giữa.
“Wow! It looks tasty.” (Wow. Trông nó rất ngon.)
Thiên Anh chỉ vào dĩa nem rán mà mẹ vừa đặt. Nó chưa ăn món này bao giờ, tay cứ thế chạm vào cuộn nem màu vàng giòn rụm.
Liền bị mẹ đánh bảo đi rửa tay rồi mới được ăn.
Hai chú cháu cùng nhau rửa tay thật sạch rồi chạy nhanh ra thưởng thức những tuyệt đỉnh ẩm thực đang đợi mình.
Gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát của Trang Anh, Minh Kiệt dịu dàng nói:
“Ăn nhiều vào. Nhìn chị gầy rồi đấy!”
“Có được 50 cân không?”
Hành động gắp thức ăn, ân cần quan tâm của Minh Kiệt khiến cô gái không chống đỡ được. Tim cứ đập thình thịch và muốn rơi ra ngoài.
Hoàng Minh Kiệt. Cậu có thể bình thường lại được không? Đừng làm mấy hành động kỳ quặc trước mặt tôi nữa.
Vốn dĩ muốn nhắc nhở cậu chàng nhưng cái miệng thì chẳng thể nào thốt lên. Cậu ta và con trai vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ. Cô không nỡ phá tan bầu không khí ấy.
Tưởng đâu đã dừng lại, Hoàng Minh Kiệt lại gắp thêm thức ăn và nhắc ăn hết những gì anh vừa bỏ vào bát cô. Không ăn thì sẽ bị phạt.
Phạt cái gì cơ? Tôi đâu phải con nít mà bị phạt.
Lúc này chuông cửa reo, Minh Kiệt đứng dậy ra mở cửa xem là ai. Nhìn cô gái đứng trước cửa anh liền thay đổi thái độ.
“Em đến có việc gì không?”
“À em mang đến cho anh ít bánh.”
Chìa cái hộp bánh đầy màu sắc ra trước mặt, Thiên Thảo nở một nụ cười tươi như nắng mai. Lòng thầm nghĩ Minh Kiệt sẽ thích và tấm tắc khen cô ta khéo tay đảm đang.
Nhưng tưởng tượng là tưởng tượng, hiếm khi biến thành thực tế được.
Minh Kiệt lại không thích một tí nào, từ chối thẳng thừng:
“Cám ơn! Anh không thích đồ ngọt. Em mang về cho Khởi Phong đi.”
Tắt nắng, khuôn mặt rạng rỡ từ từ cứng đơ rồi chuyển sang thất vọng. Thiên Thảo tiếp tục nài nỉ:
“Em làm riêng cho anh. Không ngọt lắm đâu.”
“Để em bỏ vào tủ lạnh cho anh.”
Hoàng Minh Kiệt chắn ngang đường.
“Anh đã nói anh không thích ăn đồ ngọt rồi. Để đây không ai ăn. Lãng phí ra.”
Tâm trạng không vui bởi vì dạo này Minh Kiệt cứ tránh mình. Bây giờ lại còn giống như chán ghét. Thiên Thảo muốn hỏi cho rõ. Đang định mở miệng thì bên trong nhà vọng tiếng trẻ con. Thiên Thảo trợn mắt lên hỏi:
“Anh đang có khách ư?”
Lại có tiếng phụ nữ cất lên.
Sắc mặt trở nên khó coi, cô ta quyết chen vào để xem đó là ai. Có phải người phụ nữ kia hay không.
Thiên Thảo cật lực chui vào dù Hoàng Minh Kiệt cố ngăn cản. Dù có trời sập cô ta cũng phải biết người phụ nữ bên trong là ai.
“Hai cô chú đang làm gì vậy ạ?”
Thiên Anh mãi chẳng thấy chú Kiệt vào bèn nhảy xuống chạy ra xem. Giờ thấy ba dượng tương lai đang co kéo với một cô gái nó lại tò mò hơn.
“Ồ thằng nhóc này là con ai? Dễ thương quá!”
Nụ cười nở trên môi bỗng chốc tắt đi khi tiếng của người trong kia cất lên. Sao nghe quen thế nhỉ?
“Thiên Anh. Không được lộn xộn. Ăn nhanh rồi chào chú Kiệt mà về.”
Nhón chân cao lên một chút, thấy người bên trong là ai rồi Thiên Thảo lập tức bày ra vẻ căm ghét tột độ.
Lại là cô ta. Cô làm gì ở đây thế?
Đoán Minh Kiệt có khách tới nhà, Trang Anh giục con trai ăn nhanh rồi ra về. Nào đâu thằng bé lại nhảy xuống rồi chạy ra cửa đi gọi Minh Kiệt.
Thế là chạm mặt nhau trong ngỡ ngàng.
Bão giật thành cấp trong lòng, Thiên Thảo cố tỏ ra thân thiện. Gặng nở một nụ cười thật tươi:
“Chào chị.”
Lịch sự đáp lại lời chào của cô gái Trang Anh quay sang bảo con trai thu dọn cặp sách rồi ra về. Không được làm phiền cô chú nói chuyện.
“Em vừa làm ít bánh ngọt. Chị và bé thử một vài cái rồi hẵng về.”
Thiên Thảo đã có ý giữ lại. Trang Anh lại không nỡ khước từ khi con trai đã ồ lên thích thú nhìn vào hộp bánh bắt mắt kia.
Cuối cùng bốn người ngồi chung một bàn.
“Chị là bạn của anh Kiệt ạ?”
“Đúng vậy.”
Sao mình nghe Trang Anh khẳng định chỉ là bạn bè lòng chẳng vui chút nào. Hoàng Minh Kiệt buồn bực cố nuốt miếng cơm xuống cổ.
Còn Thiên Thảo cực kỳ không ưa cái vẻ tự nhiên như ở nhà mình của Trang Anh. Nếu không