Vài ngày qua Minh Kiệt vẫn nhắn tin bắt chuyện phiếm với Trang Anh. Nhưng vấn đề là cô ấy chỉ trả lời dăm ba câu rồi viện lý do bận công việc để dừng cuộc hội thoại. Hoặc là vài giờ đồng hồ sau mới trả lời tin nhắn. Hoàng Minh Kiệt vẫn kiên nhẫn chờ hồi âm vì cô ấy còn trả lời là anh còn hi vọng. Nhưng với tình trạng tiếp diễn như thế này anh lo thực sự Trang Anh ngó lơ mình.
Chính xác Trang Anh đang tránh mặt Minh Kiệt. Từ cái hôm đi dã ngoại đến nay thần hồn cô cứ như trên mây. Đầu óc cứ nghĩ đến Hoàng Minh Kiệt, không thể chú tâm vào công việc. Ra bản thiết kế nào là y như rằng bị Timothy chê lên chê xuống. Anh chàng người lai còn chọc rằng người thì nằm đây còn hồn thì đang nằm ở đồn cảnh sát.
Mấy nhân viên đến khó hiểu sếp mình. Bình thường Trang Anh tập trung cao độ để sáng tạo ra tác phẩm. Không phân tâm và rất chăm chú vào mặt giấy a4. Nhưng mấy hôm nay, vừa vẽ được vài đường lại nằm ườn ra bàn. Lúc nào cũng thở dài. Sếp mình có chuyện không vui ư ?
Đặt nhẹ cuốn tài liệu lên bàn, trợ lý Huyền liền hỏi thăm:
“Chị không khoẻ trong người ạ?”
“À không sao?”
“Em để danh sách ứng viên ở đây. Lát chị xem qua Cv của họ nhé.”
“Ok. Cứ để đó đi.” Trang Anh dựng thẳng lưng, vận động vài cái giãn gân giãn cốt.
“Ủa mà sao dạo này không thấy bạn trai chị đến đây nhỉ?”
Hoàng Minh Kiệt ư? Cậu ta đang làm gì nhỉ?
Một câu hỏi khá hóc búa. Còn chưa kịp trả lời mặt Trang Anh liền đần ra khi Timothy chêm thêm một câu.
“Đấy là lý do khiến sếp cô rũ như lá liễu đấy!”
“….”
Anh đừng có nhiều chuyện được không?
Trang Anh liếc xéo Timothy một cái thật dài. Nụ cười chợt tắt ngúm, Timothy nhún vai nói:
“Gớm tôi trêu thôi. Chưa chi muốn giết người rồi.”
“Đây. Mắt sáng lên rồi thì xem mấy cái này hộ tôi.”
Bỏ một chồng quyển catalogue vải lên bàn, Timothy vui vẻ vỗ tay lên vai cô nói:
“Ráng xem hết đi nhé. Tôi và Huyền đi ăn trước.”
Bị ‘bỏ rơi’ Trang Anh bất mãn:
“Thứ gì đâu phải thứ Bảy, Chủ nhật.”
“Tôi mệnh thứ Hai.” Timothy thản nhiên đáp lại.
“….”
Người đi hết, căn phòng yên ắng rồi Trang Anh bắt đầu gào lên, réo tên ai đó.
“Hoàng Minh Kiệt, cậu là yêu nghiệt phương nào thế?”
Thần trí bị đảo lộn, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến Hoàng Minh Kiệt. Con trai thì tối ngày muốn gặp cậu ta. Ba mẹ giục cưới về chung một nhà với Hoàng Minh Kiệt.
Đây có phải là sai lầm khi nhờ vả anh chàng làm bạn trai của mình không?
Tưởng đâu đã trốn tránh được nhiệm vụ ‘chống lầy’. Nào ngờ lại còn bị khủng bố tinh thần gấp bội.
Áp tay lên lồng ngực, Trang Anh tự hỏi có phải trái tim đã phản bội mình hay không. Mỗi lần gần Hoàng Minh Kiệt nó lại đập nhanh hơn và khó chống lại. Tìm một việc gì đó làm để não bộ phân tâm đừng nghĩ đến anh chàng ấy. Rốt cuộc vẫn không khả thi.
Muốn coi Hoàng Minh Kiệt là một cậu em trai thân thiết nhưng mỗi khi trông thấy ánh mắt ấy cô không được tự tin. Dù thoải mái như những người bạn nhưng phải cố gắng lắm Trang Anh mới không lộ cái vẻ lúng túng, thiếu tự nhiên trước cậu chàng.
Cô rất lo mình sẽ ngã nhào vào Hoàng Minh Kiệt. Thế nên mới chọn cách tránh né.
Con tim ơi xin mày đừng loạn nhịp nữa. Hãy trở về với quỹ đạo vốn có đi xem nào!
Chẳng còn cảm hứng để thiết kế, Trang Anh xách túi ra về ngay giữa trưa. Những gì trợ lý và Timothy bàn giao cô cũng không động đến. Qua ngày mai hẵng xem.
“Mẹ ơi, cuối tuần này con muốn đi chơi với chú Kiệt.”
Lại nữa rồi. Nó cuồng Hoàng Minh Kiệt đến mức tối ngày đều nhắc.
Không nỡ to tiếng với con trai dù nó có những ‘yêu sách’ vượt ngoài khả năng của cô. Thiên Anh không nói ra nhưng cô vẫn biết con trai rất muốn Hoàng Minh Kiệt trở thành ba của nó.
Túm lấy hai bàn tay nho nhỏ, Trang Anh nhẹ nhàng nói:
“Chú Kiệt rất bận. Không thể ngày nào cũng chơi với con được.”
“Chú ấy phải thực hiện tốt nhiệm vụ của mình. Đảm bảo trật tự an toàn cho thành phố và vì nhân dân phục vụ.”
“Thế nên con không được làm phiền chú ấy nghe chưa?”
Ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, Thiên Anh hào hứng nói to.
“Sau này con cũng muốn thành cảnh sát như chú Kiệt.”
“Vậy mới có thể bảo vệ mẹ Trang Anh được.”
Bật cười trước câu nói ngây ngô nhưng hết sức ý nghĩa của con trai. Trang Anh ôm nó vào lòng và khen nó càng ngày càng hiểu chuyện.
Cầm trên tay tất cả Cv của các ứng viên, Trang Anh lật từng trang đọc rõ tên tuổi và kinh nghiệm làm việc. Mắt bỗng sáng quắc như đèn pha oto khi thấy ảnh người quen dán trên đấy. Cô cảm thán ồ lên.
“Nguyễn Thạch Thiên Thảo. 21 tuổi. Sinh viên trường đại học kiến trúc- khoa thiết kế.”
“Chưa tốt nghiệp. Không kinh nghiệm.”
“Mong muốn được áp dụng những kiến thức sách vở vào môi trường làm việc chuyên nghiệp. Thực tập, học hỏi thêm kinh nghiệm để định hướng cho bản thân.”
Đăm chiêu đọc hết bản Cv, Trang Anh tự hỏi một người chưa tốt nghiệp, chưa có kinh nghiệm thì làm sao có thể làm việc ở Hathor. Vị trí cần tuyển là trợ lý thiết kế cho Timothy. Có biết bao ứng viên ưu tú xuất sắc hơn cô ta. Hơn nữa với tính khí của Timothy chắc chắn anh ta sẽ nổi điên lên và mắng chửi cô không thương tiếc vì tuyển một đứa thực tập sinh vào công ty.
Hãi hùng tưởng tượng ra khuôn mặt giống tố của Timothy, Trang Anh cầm bút lên định