Minh Kiệt sớm đã dậy vệ sinh cá nhân và chuẩn bị đồ ăn sáng còn Trang Anh vẫn nhắm ghiền mắt. Thoáng nghe bên tai tiếng dao thớt cô mơ màng muốn tỉnh lại.
Cảm nhận được mình đang ôm cục gối và đắp chăn. Tâm trí nghĩ vài câu hỏi, dù mắt vẫn chưa mở hết ra.
Quái lạ. Mình về nhà rồi sao?
Phải dậy nấu đồ ăn sáng cho Thiên Anh đi học.
Choàng tỉnh, Trang Anh nhìn mọi thứ trước mặt rồi bật người dậy.
“Đây đâu phải nhà mình?”
Nhìn căn phòng chiếc giường quen mắt thế?
Bật ngửa người khi nhận ra đây là phòng của Hoàng Minh Kiệt. Trang Anh lật đật vén chăn lên xem cậu chàng có nằm bên cạnh không.
Đừng nói hôm qua hai đứa lại chung giường đấy nhé.
Không thấy người đâu, lại nghe thấy được tiếng động dưới bếp. Trang Anh vội chạy xuống.
Nghe được tiếng bước chân sau lưng Minh Kiệt vừa thái dưa chuột vừa hỏi:
“Dậy rồi hả? Người ta chuẩn bị đồ ăn sáng rồi. Anh rửa mặt vệ sinh cá nhân đi.”
Tận mắt chứng kiến Minh Kiệt thái dưa chuột rất điêu luyện Trang Anh trầm trồ khen cậu chàng khéo tay. Dáng người cao lớn, thân mặc tạp dề, tay thoăn thoắt nêm nấu gia vị. Trông rất quyến rũ.
Trang Anh cứ ngẩn người nhìn bóng lưng anh. Ánh mắt si mê dõi theo từng chuyển động của bàn tay nổi vài đường gân xanh. Giờ mới để ý kỹ rằng dáng người của Minh Kiệt rất chuẩn và cao. Hèn chi Timothy lại muốn cậu chàng này làm mẫu riêng.
Quay người lại thấy Trang Anh vẫn đứng trời trồng ở đấy. Đôi mắt không giấu được vẻ đắm đuối mặc định nhìn về phía mình.
“Hử? Sao còn đứng đấy?”
Muốn tự đập chết bản thân vì cái tội mê trai, Trang Anh lúng túng chạy vào phòng vệ sinh.
Hơi cười cười, Minh Kiệt nói thêm một câu khiến cô gái muốn nhảy vào bồn tắm ngay tức thì.
“Nếu thích thì lại đây người ta cho nhìn thêm một lát nè.”
Tim đập thình thịch khi bị bắt gặp mình đang nhìn trộm Minh Kiệt, Trang Anh thực sự rất muốn nhốt mình mãi ở trong này. Trên bồn rửa mặt đã chuẩn bị sẵn một chiếc cốc bàn chải đánh răng. Tất cả mọi thứ đều mới toanh, rất chu đáo.
Tặc lưỡi tự nhủ ở trong này trốn tránh cũng không phải là cách, Trang Anh xả nước vào cốc rồi bắt đầu vệ sinh cá nhân.
Mãi chả thấy người ra, Minh Kiệt bèn gõ cửa phòng vệ sinh gọi. Lúc này cửa mới hé hé, tay cô chạm vào khung cửa anh vội túm lấy kéo Trang Anh ra hẳn, đẩy người ngồi vào bàn ăn. Trên chiếc dĩa có 2 miếng sandwich cuộn, và tô cháo yến mạch. Nấu vội nên Minh Kiệt chỉ kịp chuẩn bị hai món đấy cho Trang Anh. Chỉ mong bà chị nhà mình không kén ăn.
Tuy đã vài lần ngồi ăn cơm cùng nhau nhưng bây giờ Trang Anh lại chẳng tự nhiên như mọi khi. Thiếu tự tin hẳn cô luôn tránh né ánh mắt của Minh Kiệt đang đổ lên người mình.
Mải tập trung phải làm gì để đánh lạc hướng sự chú ý của Hoàng Minh Kiệt mà cô quên mất rằng có một thứ đang len lỏi chờ bộc phát ra bên ngoài.
“Hử không ngon hả? Sao Anh không ăn vậy?”
Thấy tô cháo vẫn y nguyên Minh Kiệt bèn nhắc cô ăn ngay không lại nguội mất ngon.
“À...tôi.”
Cầm chiếc muỗng lên thế quái nào sơ ý để nó rơi xuống nền nhà. Bỗng dưng Trang Anh thấy mình rất hậu đậu, mặt méo xệch nhìn người ngồi đối diện. Minh Kiệt đứng phắt dậy đi lấy cái muỗng mới, Trang Anh nhổm người nói để mình tự đi lấy. Chẳng thể ngờ ngay đúng lúc này bụng dưới chợt nhói lên. Như thể bị điện giật, Trang Anh hạ người dần xuống. Phát hiện bên trong đùi ươn ướt và dinh dính khi vừa chạm mông vào mặt ghế. Biết là cái gì rồi, cô gái liền hoá tảng băng trong giây lát.
Thần linh ơi. Mùa dâu sao rụng vào lúc này cơ chứ? Cái ngày tồi tệ gì thế không biết?
Trang Anh phát hoảng đứng lên xem vết máu đã lan ra ghế hay chưa. Rồi xong luôn, trên mặt ghế in màu đỏ đỏ. Cô gái hoang mang tột độ vì bản thân gặp phải vấn đề cực kỳ nghiêm trọng. Tai hại rằng nó lại diễn ra ở nhà của đàn ông khác giới nữa chứ. Xui xẻo thay cô lại mặc chiếc quần màu be. Lần này mặt mũi thực sự rớt mạnh xuống đáy giếng luôn rồi.
Đây có phải là cái giá cho sự bất cẩn không?
Chẳng nhẽ bây giờ chạy ù ngay về nhà?
Không được. Vậy còn cái vết kia ai xử lý?
Đang còn loay hoay không biết làm thế nào, thì Minh Kiệt đã lù lù trước mặt.
“Anh sao thế?”
Mặt vốn đã ửng lên rồi bây giờ nó lại càng đỏ chín như quả gấc. Trang Anh cúi đầu lí nhí trả lời:
“Tôi…tôi…”
“Anh không khoẻ ư? Mặt đỏ hết cả rồi.”
Biểu hiện của cô gái khiến Minh Kiệt hoài nghi cô ấy đang có gì đó không ổn. Anh đến ngay cạnh bên chỗ cô ngồi rồi đưa tay áp lên trán cô.
“Ủa trán không nóng. Nhưng sao mặt Anh đỏ như cà chua vậy?”
“….”
“Minh Kiệt… cậu có thể ra phòng khách ngồi một lát được không?” Trang Anh ngượng nghịu nói.
Phải đuổi người đi đâu đó thì mới có thể xử lý cái của nợ này. Để Hoàng Minh Kiệt nhìn thấy thứ không đáng thấy, chắc chút mặt mũi còn lại sẽ bị dìm sâu xuống và chẳng thể kéo lên được.
“Ơ là sao?” Minh Kiệt thì vẫn không hiểu ý của cô. Cứ đứng ngây phỗng ra đấy.
“Tôi….”
Bên dưới không khác gì lũ đê, bụng nhói lên từng