Trong tích tắc người bị ‘cướp’ rồi đưa lên taxi. Đồng đội đau đớn như vậy hai vị cảnh sát còn lại đành để Trang Anh đưa Minh Kiệt đến bệnh viện. Muốn đi theo nhưng Minh Kiệt nói anh không việc gì hết. Cô gái này chắc chắn là con nhà danh giá có học thức, sẽ không có chuyện mang con bỏ chợ đâu.
Nóng lòng vì lo cho con trai và người vừa bị mình đâm đang bị thương Trang Anh cứ giục bác tài, thậm chí là gắt gỏng để ông ấy lái xe nhanh hơn.
“Cô chú cứ bình tĩnh. Đường đông thế này bảo tôi làm sao chạy nhanh được?”
“Tôi biết bạn trai cô đang bị thương nhưng tôi cũng hết cách. Chạy ẩu thì bạn trai cô lại bắn tốc độ gọi người đến hốt xe của tôi về đồn. Người chịu thiệt là tôi chứ cô đâu mất mát gì.”
“….”
“….”
“Tôi nói đúng chứ? Đồng chí cảnh sát giao thông.”
Hoàng Minh Kiệt: “….”
What? Bạn trai ư? Ông ấy đang nói linh tinh cái gì vậy?
Liếc trộm để xem thái độ của Minh Kiệt ra sao. Thấy anh còn đang nhăn nhó vì đau ở chân Trang Anh liền cúi thấp mặt. Vẫn còn thẹn vì sự cố vừa rồi, bây giờ lại còn bị tài xế trêu cô thực không biết nói gì, chỉ lí nhí mấy câu.
“Xin…xin lỗi. Tôi không cố ý.”
Minh Kiệt thở một hơi dài đẵng. Môi vẫn cố nở một nụ cười khi chị gái này bày ra thái độ ăn năn hối lỗi rõ ràng, lại còn sợ sệt như thế.
Đúng rồi. Đâm trúng giao thông, người của cơ quan nhà nước. Ai mà chả hồn bay khiếp vía.
“Không sao.”
Sao chàng trai cảnh sát này hiền một cục như vậy?
Thường thì mấy anh giao thông hay công an luôn nghiêm khắc và có phần hung dữ. Nhưng chàng trai này lại hoàn toàn khác. Hiền khô và chưa hề to tiếng với mình.
Anh ta tên Minh Kiệt ư? Nghe cũng hay.
Đoán ra người ngồi bên cạnh đang thầm đánh giá anh và hơi rụt rè sau khi gây ra va chạm. Minh Kiệt cũng chẳng trách móc gì nữa. Thầm nghĩ cũng trớ trêu thay. Nay đi tuần thay người khác thì gặp phải tình huống đỡ khônv kịp như thế này.
Rồi không biết khi nào cái chân mới lành được đây?
Đến nơi Minh Kiệt được đỡ lên cáng cứu thương và đẩy vài bên trong bệnh viện. Trang Anh đã yêu cầu họ chuẩn bị cáng cứu thương trước đó để đẩy ‘nạn nhân’ vào trong.
Giúp anh làm thủ tục nhập viện rồi đẩy vào phòng chụp X quang. Trang Anh chậm rãi nói:
“Anh ở đây chụp phim xương chân nhé. Tôi đi xem tình hình của con trai một chút.”
“Yên tâm. Tôi không chạy trốn đâu.”
Minh Kiệt không nói gì. Anh hiểu người phụ nữ này đã đưa mình đến đây rồi thì không có chuyện cô ấy chối bỏ trách nhiệm. Hơn nữa ở đây có đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp. Đương nhiên anh sẽ không xảy ra vấn đề gì hết.
Lật đật tìm đến phòng bệnh của con trai Trang Anh chân siêu chân vẹo cố chạy nhanh hơn. Thằng bé vẫn ổn không có bất trắc gì cô mới trút được âu lo trong lòng.
“Mẹ.”
Thiên Anh ngồi trên giường, thấy mẹ nó liền nhảy phốc xuống, chạy ù ra ôm lấy chân Trang Anh.
“Con không sao chứ? Đau ở chỗ nào nói mẹ nghe!”
“Không ạ. Con không có bị đau.”
“Có biết ngã từ trên cao xuống đất nguy hiểm như thế nào không? Con không nghe lời mẹ hả Bevis?”
Bị mắng Thiên Anh ngoan ngoãn vòng tay xin lỗi mẹ. Vô tình đụng vào chỗ trầy xước trên cánh tay Thiên Anh bỗng xịu mặt nhăn nhó.
Biểu hiện của con trai khiến Trang Anh hốt hoảng. Có phải mình đã nặng lời với Thiên Anh?
Không. Chắc chắn là nó bị thương và giấu mình rồi.
“Bevis đau ở đâu?”
“Nói mẹ nghe nào!”
Ngoan ngoãn chìa tay ra, Thiên Anh cúi đầu không dám nhìn mẹ mình.
Lật cánh tay nhỏ bé lên Trang Anh trợn trắng mắt khi nhìn thấy cánh tay con trai đã được băng bó.
Mấy cô giáo cứ nói không sao hết. Không làm sao mà lại băng bó thế này ư?
Ôm con trai vào lòng Trang Anh nhẹ nhàng dỗ dành.
“Bevis đau lắm phải không? Ngoan đừng khóc. Mẹ không mắng Bevis nữa.”
Bác sĩ báo rằng đã xử lí vết trầy xước và bôi thuốc kháng sinh cho Thiên Anh. Anh ta cũng đã tiến hành kiểm tra và chụp X quang, phát hiện xem có bị chấn thương hay bất thường ở chỗ nào không. May rằng Thiên Anh chưa leo lên cao. Nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
“Mẹ ơi con không muốn ở đây. Con muốn gặp ba.”
Nghe con trai nhắc đến thằng tồi ấy Trang Anh cố kìm cơn giận đừng trào ra bên ngoài.
Từ lúc Thiên Anh sinh ra, gã đàn ông bội bạc ấy chưa một lần liên lạc hay hỏi thăm đến tình hình của nó. Một giọt máu đào hơn ao nước lã. Nhưng thằng tồi ấy lại nguyện uống cả chum nước lã còn hơn là đoái hoài đến máu mủ của hắn. Dù rất giận dữ khi nghe con trai nhắc đến cha ruột nhưng cô vẫn nén giận tránh nó