" Chồng?"- Dạ Thiên hỏi lại một lần nữa
" Không phải?"- Tử Uyên lườm anh, cô nói sai chỗ nào sao?
"....."
" Nếu chồng tôi không ở đây, vậy xin phép cáo từ."
Tử Uyên với lấy điện thoại, chuẩn bị rời đi.
" Khoan đã."- Dạ Thiên hoảng, có khi nào cô muốn đi thật
Làm nhanh hơn nghĩ, lập tức, Dạ Thiên ôm chặt lấy eo cô, dùng sức kéo vào lòng.
" Đừng đi."
"....."
Dạ Thiên thấy cô không phản kháng, lập tức bế cô lên, một mạch đi thẳng với phòng làm việc. Mỗi động tác, mỗi cử chỉ đều rất nhanh gọn, dường như sợ cô một giây biến mất.
Hai người quan trọng đã rời khỏi, Trương Đình vừa chạy xuống đã thấy đại sảnh trống không, chỉ còn một lũ người mắt trợn tròn, miệng chữ O đang kinh hãi. Anh thở dài nhắc nhở
" Làm việc đi."- Chuyện ân ân ái ái của chủ tịch nhất định phải luyện cho tâm trí vững mạnh, nếu không sẽ bị cẩu lương ngập chết.
Dạ Thiên đưa cô lên bằng thang máy chuyên dụng, cả quãng đường đều hai tay ôm cô, không hề buông xuống. Đến trước cửa văn phòng, anh vẫn ôm chặt cô, một chân mạnh mẽ đạp cửa mà bước vào.
Sau khi khoá cửa phòng, anh mới từ từ để cô xuống, hoàn toàn thả lỏng
" Tại sao lại đến đây?"
" Tại sao lại đột nhiên đi Anh công tác?"
" Có việc."
" Anh có chuyện gì phải giữ bí mật như vậy?"
" Sợ tôi ngoại tình?"
" Không có."
" Chắc chắn vậy sao?"- Dạ Thiên có chút thất vọng nhưng nhiều hơn là vui vẻ, cô thật sự hiểu anh. Trên thế giới này, cô là người phụ nữ đầu tiên anh chủ động tiếp xúc và gần gũi, ngoại trừ mẹ. Nhưng, trái tim của cô....
" Không đúng?"- Tử Uyên gặng hỏi lại
"....."
" Anh thật sự có chuyện?"
" Em....từng yêu tôi không?"
" Tôi?"- Tử Uyên kinh ngạc, lần thứ hai anh hỏi vậy nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng trả lời.
" Từng yêu không?"
" Sao lại hỏi vậy?"
" Không có, chỉ là tò mò."
" Không trả lời được không?"
" Không."
"....."
" Không muốn trả lời đến vậy sao? Em không yêu tôi, tôi biết.