Không đợi Dạ Thiên kịp phản ứng, Tử Uyên đã nhanh tay hơn. Cô đi tới trước mặt anh, một tay mãnh mẽ nắm cà vạt của anh kéo xuống, một tay chống lên bàn làm việc, hung hăng cưỡng hôn. May mắn hôm nay cô đi giày cao gót, nếu không chắc chắn sẽ không chạm được tới người đàn ông này.
Nụ hôn ngọt ngào, đôi môi mỏng đỏ mọng, thơm mát, lành lạnh khiến người ta say đắm. Cô hôn anh, đầy mãnh liệt, đầy da diết, nóng bỏng như lửa. Đây là lần đầu cô chủ động hôn người khác trong lúc thần trí tỉnh táo, vì vậy kĩ thuật vẫn chưa thuần thục, không tránh khỏi những lúc rối loạn
Nhưng với Dạ Thiên thì ngược lại, trái tim băng lạnh của anh bị ngọn lửa trên môi cô hoà tan toàn bộ, nhu hoà chảy xuống. Anh ôm cô vào lòng, mặc kệ mọi thứ xung quanh, tận hưởng giây phút ngọt ngào.
Tử Uyên hôn mệt, cô buông anh ra, hơi thở hỗn loạn phả lên gò má anh. Dạ Thiên nhìn dáng vẻ của cô như vậy, anh có chút buồn cười. Không biết hôn nhưng vẫn cứng cỏi, kiên quyết không chịu thua. Nhưng lập tức, nụ cười trên khoé môi bị anh lạnh nhạt dập tắt, anh không thể đắm chìm quá sâu trong ảo giác.
Sau một hồi ổn định khí huyết, Tử Uyên mới định thần nhìn anh, ánh mắt trong sáng, long lanh ngập nước vừa ôn nhu lại mềm mại
" Sao lại hôn tôi?"
" Chưa hiểu?"- Người đàn ông ngốc nghếch này, cô bất đắc dĩ nghĩ thầm.Tuy nhiên, vẫn rất đáng yêu.
"....."- Quả thật, Dạ Thiên không hiểu nguyên nhân cô hôn anh. Trên thương trường, có lẽ anh còn biết ứng phó. Nhưng trước mặt cô, cho phép anh giơ cờ trắng.
"Dạ Thiên..."- Tử Uyên dịu dàng
" Ừm."
" Dạ Thiên."
"....."
" Dạ Thiên."
" Em gọi tôi?"- Anh kiên nhẫn trả lời
" Dạ Thiên...."
"....."
" Em yêu anh...."
"....."- Cho anh một phút ngây người. Câu nói của cô chứa một lượng thông tin khổng lồ mà não anh hiện tại phải hoạt động mạnh mẽ để tiếp nhận thông tin." Em yêu anh", còn câu nào ngọt hơn không? Dạ Thiên ngây ngốc nhìn cô, anh vẫn không tin câu nói vừa rồi của Tử Uyên. Cô yêu anh, cô yêu anh....thần chú mạnh mẽ kích thích