Hai người vật lộn tới nửa đêm, Dạ Thiên mới lưu luyến buông cô ra. Dục vọng nguyên thủy mãnh liệt, nóng bỏng trong người anh mới bị cô khơi dậy, đâu thể dễ dàng dập tắt. Chưa kể,....cô để anh "ăn chay" lâu như vậy, không phát tiết một chút, chắc chắn anh không phải đàn ông.
Sáng sớm hôm sau, hai người vẫn chưa tỉnh lại, thân thể mệt mỏi cuốn lấy nhau mà ngủ, không hề có khoảng cách.
Đến giữa trưa, Tử Uyên mới có dấu hiệu tỉnh lại. Thật sự hôm qua cô bị anh dày vò cả đêm, cả người bị tên "sắc lang" này rút sạch tinh lực. Thậm chí đêm qua còn hoạt động mãnh liệt hơn lần trước, khiến cho cô không còn đủ sức để cử động.
" Dậy rồi."- Dạ Thiên chống tay, ngước mắt lên nhìn cô. Thân thể nửa trần lộ ra khỏi chăn, khuôn ngực khoẻ mạnh, rãnh sâu cuốn hút, phủ đầy những dấu vết hoan ái. Bộ dạng này, không khác gì đang câu hồn đoạt phách người đối diện, yêu mị vô cùng
" Ừm."- Tử Uyên cười nhìn anh, vành tai còn chút đỏ. Nhìn anh cả đêm, nhưng dưới trường hợp này thì cô vẫn chưa quen. Dạ Thiên phát dục rất tốt, cơ thể siêu hoàn mỹ, hoàn toàn là tỉ lệ vàng trong giới người mẫu. Cái bộ dáng gợi cảm này hoàn toàn độc chết mắt cô rồi
Dạ Thiên thấy cô vui vẻ, anh cũng cười hạnh phúc. Nụ cười ôn nhu, dịu dàng còn rực rỡ hơn ánh mắt trời. Lần đầu tiên cô thấy anh cười tươi như vậy. Hừ. Cười đẹp như vậy, còn không chịu cười nhiều với cô, thói quen này, nhất định phải sửa thật tốt.
Dạ Thiên vui vẻ, bộ dạng hoàn toàn giống một đứa trẻ, rất đáng yêu
" Tiểu Uyên."
" Gọi em."- Tử Uyên nhìn vào mắt anh, nhu hoà trả lời
" Tại sao...yêu tôi?"
" Vì anh quá ngốc."
" Lần đầu tiên có người nói tôi ngốc."
" Đúng vậy, anh quá ngốc, em sẽ bảo vệ anh."
" Bảo vệ tôi?"
" Đúng."
" Nhớ kĩ, là em nói yêu tôi, muốn bảo vệ tôi. Lời này là em tự nguyện nói. Nếu sau này em rời bỏ tôi, bất kể em đến chân trời góc