Trong văn phòng lớn chỉ còn anh và cô, hai người đối diện nhìn nhau, bất giác nở lên một nụ cười nhẹ. Vui vẻ sao?
Không khí hoà hợp mới được lập lại liền bị vị khách không mời mới tới phá vỡ: Trương Đình. Sau khi Dạ Quân đi được một lúc, Trương Đình nhanh chóng chạy vào. Lần này, cửa phòng không đóng nên anh một đường vào trong. Nhưng, mọi chuyện đâu có dễ dàng như vậy, Trương Đình vừa bước vào lập tức nhận lấy hai ánh mắt sắc lạnh của Dạ Thiên và Tử Uyên. Trương Đình rùng mình, hai tay nghiêm chỉnh đặt bên bên hông, mặt cúi xuống không dám nhìn thẳng:
" Chủ tịch, phu nhân hai người...vẫn bình an?"- Anh ngập ngừng, anh chỉ lo lắng thôi mà, có cần nhìn anh lạnh như vậy không?
"...." Trông anh và cô giống người bị thương lắm sao. Thật phí lời.
" Chủ tịch, người chúng ta đã sắp xếp, chỉ cần hạ lệnh."- Trương Đình lấy chủ đề khác, bàn chuyện chính sự.
" Chưa vội."
" Nhưng cuộc hẹn ngày mai..."
" Không đi."
" Vâng, tôi sẽ sắp xếp."- Trương Đình lui xuống, tiện tay đóng cửa cho hai người.
Tử Uyên nhìn một màn trò chuyện của hai người, cô có thể đoán được một vài ý. Nhưng, từ đầu tới cuối, kế hoạch của anh, cô vẫn không muốn xen vào.
" Không tò mò sao?"- Dạ Thiên hỏi cô
" Không."- Tử Uyên dứt khoát.
" Em đoán được."
" Một chút."
" Rất thông minh."- Dạ Thiên vui vẻ, anh tiến lại thuận tay ôm lấy cô, đặt cô vào lòng.
" Ah..."- Tử Uyên mất cân bằng, cô kêu khẽ, hai tay theo bản năng vòng ra sau gáy ôm lấy cổ anh.
Dạ Thiên cười cười thoả mãn, nhu hoà nhìn cô, ánh mắt sủng nịnh, mềm mại như nước.
" Ngày mai không đi thật sao?"
" Không đi."
" Không tò mò?"
" Một chút?"
" Từng gặp cô ấy chưa?"
" Hai lần, hành động rất bí ẩn."
" Qua mắt được anh sao?"
" Là anh không động tay."
" Tùy anh."
" Tiểu Uyên, chuyện vừa rồi."
" Em không sợ."
" Ừm."- Người phụ nữ của anh, ít nhất phải có chí khí vậy chứ.
" Sát thủ là Trương Đình sắp xếp?"
" Ừm."
" Từ lúc ông ta vào?"
" Ừm."
" Ngoài