Dạ Quân nhất thời bất động, nội tâm như muốn nổ tung, cảm giác hỗn loạn, không làm chủ tình thế khiến ông vô cùng khó chịu. Mọi chuyện diễn ra chắc chắn đều nằm trong suy tính của Dạ Thiên, anh biết ông đa nghi không quyết đoán ra tay, biết ông dễ nóng nảy. Chưa hết, anh sắp xếp tay súng bắn tỉa từ bao giờ? Phải biết là toà nhà của chi nhánh Thiên Hoàng rất lớn, lại nằm độc lập. Duy nhất, chỉ có một khả năng là....toà nhà đối diện cách đây 700m. Nhưng, điều đó hoàn toàn không thể. Quân đội đặc chủng quốc gia cũng chỉ có một tay súng cấp A mới làm được điều này, tuy nhiên, không phải lúc nào đạn cũng trúng mục tiêu, một vài trường hợp đường bay của đạn bị lệch nên nhiệm vụ thất bại. Còn hiện tại thì sao, nếu thật sự có tay bắn tỉa mai phục ở kia, cơ hội tuyệt đối trúng đích, như vậy, bọn họ là loại người gì?
Dạ Thiên sao có thể có được hạt giống tốt như vậy? Mọi chuyện còn rất nhiều bí ẩn cần giải đáp.
" Dạ Thiên, là ngươi?"- Dạ Quân thì thầm
"......."- Không là tôi thì chắc là ông sao, còn câu hỏi nào khác thú vị hơn một chút không, thật nhàm chán.
" Bọn họ..."- là người của ngươi? Dạ Quân ngập ngừng, Dạ gia ông có mơ cũng không thể có được nhân tài kiệt xuất như vậy. À không, phải nói là Dạ gia của hiện tại hoàn toàn bất lực mới đúng, còn với thế lực trước đây, chiêu mộ nhân tài quả thật là việc dễ như trở lòng bàn tay. Chỉ là, một đại gia tộc rơi vào tay Dạ Quân liền bị mai một, mục nát ở bên trong.
" Không lẽ là của ông."- Dạ Thiên trả lời, nói những câu vô nghĩa như vậy, nói thật, anh cũng lười. Nhưng còn hơn để ông ta tiếp tục lảm nhảm ở đây.
" Dạ Thiên..."
"...."- Anh nhíu mày, tác phong làm việc không hợp với anh một chút nào.
" Chuyện này, ta sẽ xử lý,....."
" Tốt."
" Còn ngày mai..."
" Không đi."- Một lời đã định, Dạ Quân không làm được, đương nhiên, điều kiện đó cũng không tính.
"