Cưng chiều vòng tay ôm chặt eo cô từ phía sau, Dạ Thiên dựa người vào lưng cô, ghé mặt trong hõm vai nhỏ, tham lam quấn quýt mùi hương quen thuộc. Anh thì thầm:
" Bà xã..."
" Hửm, gọi em."- Tử Uyên vẫn cười, đột nhiên lại trở nên trẻ con như vậy, không biết cô nên vui hay nên buồn nữa.
" Em nấu?"
Dạ Thiên nhìn một bàn mỹ vị được trang trí đẹp mắt trong phòng ăn, nội tâm sớm đã dậy sóng. Từng món từng món trên bàn được chế biến rất công phu, yêu cầu tay nghề cao. Tất cả, là cô nấu sao?
" Có thể nói là không phải."- Tử Uyên bất đắc dĩ. Thật sự, cô muốn mình đích thân chuẩn bị bữa sáng cho anh. Nhưng...cô thật sự không thuộc về nhà bếp này. Mọi thứ tạo ra như đang chống đối lại cô, vốn dĩ chỉ muốn làm một vài món đơn giản nhưng tất cả đều thất bại
" Món em nấu cho tôi đâu?"- Dạ Thiên cười mỉm chờ đợi, anh không tỏ vẻ quá ngạc nhiên.
" Thật sự muốn ăn."- Cô nghi hoặc hỏi lại
" Ừm."
" Được rồi, chờ em một lát."- Tử Uyên đẩy nhẹ tay anh, nhanh chóng chạy đi chuẩn bị.
Dạ Thiên rảnh rỗi, anh kéo ghế ngồi xuống, yên lặng chờ đợi
" Lục quản gia, dọn những thứ này xuống."
" Vâng."
Lục quản gia cúi đầu thi lễ, rất nhanh, mọi thức ăn trên bàn đều được ông cho người thu dọn, không còn một dấu vết dư thừa.
Đợi không gian trên bàn được giải phóng, Tử Uyên mới thong thả đi ra, trên tay cô còn nâng một dĩa đồ ăn rất lớn.
" Thật sự muốn thử?"- Tử Uyên hỏi lại
" Ừ."- Anh chắc chắn
" Được rồi, mở đi."- Cô đặt dĩa trên bàn, dùng ngón tay chọc chọc đẩy đĩa về phía anh, im lặng chờ đợi kết quả.
Thấy cô tò mò, anh có dự cảm không ổn. Lẽ nào, món này, cô chưa từng thử qua sao?
Dạ Thiên bắt đầu động tay, anh cẩn thận nhấc vung úp đồ ăn lên, tỉ mỉ đánh giá.
Nà ní
Ờ thì, trên dĩa là một món ăn rất...thơm ngon và vô cùng độc lạ. Vì mới được dọn lên nên đồ ăn còn rất nóng, bốc