" Buông...buông...em ra."- Tử Uyên đè nén xúc cảm, cố gắng thốt ra từng chữ đầy bất lực. Cô động đậy, dùng lực đẩy anh ra. Nhưng Dạ Thiên không hề để cô toại nguyện, cô càng phản kháng, anh càng ra sức khống chế. Thế cục hiện tại hoàn toàn do Dạ Thiên quyết định.
" Kh...không...th...thở....được."
Dạ Thiên cười cười, anh không biết phải làm sao nữa đây, là cô quên tạm biệt anh, lại còn "trêu chọc" anh, bây giờ liền buông tha dễ dàng như vậy sao?
Nhưng cuối cùng, đầu óc anh vẫn giữ chút lí trí, hai tay vừa động liền giúp cô ổn định ở tư thế vô cùng thoải mái, đôi môi sớm đã quyến luyến rời đi, chỉ còn khuôn mặt tà mị với ý cười nhàn nhạt đối diện Tử Uyên.
Dạ Thiên nhàn nhã giúp cô thông hơi phía sau lưng nhưng Tử Uyên thì ngược lại, cô không dễ chịu chút nào. Cô cố gắng tiếp nhận không khí bên ngoài, ổn định hơi thở. Phải rất lâu sau đó cô mới bình tĩnh trở lại, an tư trầm ổn.
" Vui không?"- Cô liếc mắt tức giận
" Không có.."- Dạ Thiên cười, đáy mắt tràn đầy thoả mãn
Thấy dáng vẻ hưởng lợi đầy hạnh phúc của anh, Tử Uyên càng thêm bất mãn
" Dạ Thiên..."
" Là em quên..."- Dạ Thiên nhắc nhẹ
" Oh..... lần sau... sẽ nhớ."
" Không cần nhớ, anh sẽ nhắc em."- Dạ Thiên vẫn giữ nụ cười, cánh môi mỏng khẽ nhếch, nụ cười đẹp tựa huyết tiên.
"..."- Tử Uyên đen mặt, anh lại lợi dụng cô, đúng không?
" Hửm..."
" Được rồi, là em sai, nhưng không cho anh làm bậy. Biết xung quanh còn người nhìn không?"
" Ý em là khi không có người thì có thể làm bậy."
"Em..em không có ý đó."- Tử Uyên giật mình, gò má bỗng chốc đỏ ửng, nóng ran, để người đàn ông này tùy ý thoả mãn, chắc cô phải nằm liệt giường mất.
" Em có ý gì?"- Dạ Thiên vẫn không quên chọc cô một câu.
"..." Bất lực, cô hoàn toàn bất lực. Quả thật là gian thương mà, nói về vấn đề khác cô còn có đối sách để đối phó. Nhưng nói về chuyện