" Nói đi."- Tử Uyên không dừng đọc tài liệu, chỉ có ánh mắt liếc qua nhìn Kỳ Phong rất nhanh, cả quá trình không mất tới một giây.
" Chủ tịch, có điện thoại gọi tới."
" Ra ngoài hết đi, còn tài liệu, sáng mai Kỳ Phong sẽ gửi qua email cho mọi người."
" Vâng, chủ tịch."
Nhận lệnh, mọi người trong phòng lui ra hết, chỉ còn lại lại Kỳ Phong và Tử Uyên.
" Chủ tịch, điện thoại của cô."
Kỳ Phong nhanh nhẹn đặt điện thoại di động trên bàn làm việc, một đường rời khỏi.
Tử Uyên nhận điện thoại, thong thả mở nguồn bật máy. Khi làm việc, cô không có thói quen giữ điện thoại, vì vậy để tránh bị làm phiền, cô đều tắt nguồn rồi đưa cho thư kí.
Điện thoại vừa mở máy lập tức có người gọi đến. Tiếng chuông điện thoại êm tai khiến tinh thần cô có phần thoải mái hơn.
Nhấn nút nhận cuộc gọi, lập tức, một giọng nói đàn ông trầm thấp, đầy từ tính từ đầu dây bên kia vọng lại.
" Tiểu Uyên, em đang ở đâu?"- Dạ Thiên nóng lòng hỏi. Buổi sáng, trước khi đi làm cô đã hứa với anh bữa trưa sẽ về ăn cơm. Nhưng, anh đợi cô cả một buổi cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, còn tâm trạng nào để mà ăn rồi làm việc nữa. Hỏi Lục quản gia thì chỉ nhận được tin gọi điện cho thiếu phu nhân nhưng điện thoại thuê bao. Vì thế, anh càng nóng lòng hơn.
" Dạ Thiên..."
" Đang ở đâu, anh tới đón em."
" Em ở công ty."
" Anh tới ngay."
"...."
Tút...tút...tút
Tắt rồi. Cô còn chưa kịp nói thêm câu nào với anh nữa. Nhanh chóng bấm máy gọi lại cho Dạ Thiên.
"Gọi anh..."- Dạ Thiên nhận điện thoại, lập tức trả lời cô.
" Không cần tới đón em, em về ngay."- Nhận ra tiếng động cơ xe hơi đang khởi động từ đầu dây bên kia, Tử Uyên vội ngăn cản.
" Muộn rồi, đợi anh."
Tút tút tút
Dạ Thiên mạnh mẽ tắt máy để lại khuôn mặt đang hắc hoá của Tử Uyên. Để đảm bảo an toàn của cô mọi lúc mọi nơi Dạ Thiên đã cài đặt định vị trong điện thoại của cô. Không cần nghĩ cũng biết anh đã làm gì để tìm cô. Tử Uyên không có thời gian rảnh, cô xách túi, tay cầm điện thoại vội vàng ra khỏi phòng, một đường đi xuống đại