" Dạ Thiên..."
" Ừm."
Dạ Thiên trả lời, anh nhanh chóng xuống xe, giúp cô mở cửa, ổn định ngồi bên cạnh anh.
" Cho em ba phút, giải thích."
" Dạ Thiên, là em sai."
"Là em sai, sao buổi trưa không về nhà? Anh gọi tại sao không bắt máy?"
" Dạ Thiên, công việc ở công ty rất nhiều, em bận làm việc nên...."
" Nên quên mất anh?"- Dạ Thiên ủy khuất.
" Không có..."
" Tại sao không nghe máy?"
" Em tắt máy."
"...."
" Em xin lỗi."
Tử Uyên nói nhỏ, đây là lần đầu tiên cô chịu nhượng bộ mà nói như vậy.
Còn Dạ Thiên, sau khi nghe ba chữ, anh hoàn toàn chết lặng, hay nói đúng hơn là anh không còn đủ can đảm để trách mắng cô nữa.
Tử Uyên vòng tay ôm chặt lấy Dạ Thiên, thì thầm bên tai anh.
" Em xin lỗi, là em không đúng. Em biết anh lo lắng cho em, sợ em xảy ra chuyện. Em cũng biết anh tôn trọng em nên mới đợi tới khi em bắt máy mới tới đón em. Nhưng, không phải em vẫn bình an sao? Còn buổi trưa, thật sự là em bận công việc nên mới quên mất. Xin lỗi....ông xã."
Ông xã....
Đùng...đùng...đùng
Trong đầu Dạ Thiên đang dậy sóng. Chỉ hai từ thôi cũng đủ khiến anh mất kiểm soát. Trái tim như có một dòng nước ấm bao quanh, rất ngọt ngào, rất dễ chịu.
E hèm...
Dạ Thiên ho hẹ một tiếng, thuận thế ôm eo cô, hai vành tai của anh đang....bốc hoả.
" Được rồi, không trách em nữa."
"...."
" Nhưng, anh không bỏ qua cho em dễ dàng như vậy đâu. Công việc còn quan trọng hơn anh? Buổi tối, sẽ khiến em trả cả vốn lẫn lãi."- Dạ Thiên cười mỉm, đầy sủng nịnh. Khiến anh lo lắng như vậy, không phạt cô một chút, quả thật sẽ khiến cô không phục.
" Không được..."- Tử Uyên phản đối, đang định đẩy anh ra nhưng lập tức ý niệm bất thành, cứ vậy liền bị anh vây chặt trong lồng ngực ấm áp.
" Lần sau, không được tắt máy, khi anh gọi, nhất định phải nghe."
" Được."
" Còn nữa, một lời nói với anh, không được quên."
" Được."
" Tốt, lần này tạm tha cho