" Nhất Mặc, ngươi về đã lâu, tại sao bây giờ mới tới thăm bọn ta."- Một lão trưởng lão nửa đùa nửa trách.
" Chuyện này, Nhất Mặc có lỗi. Khi về nước còn có nhiều việc quan trọng phải làm, đợi xử lý xong mới có thời gian tới thăm các lão gia gia."- Nhất Mặc ái ngại nhìn ông.
" Không sao, không sao, người trẻ tuổi còn có nhiều việc phải làm. Cứ rảnh rỗi tới thăm bọn ta là được."
" Được, Nhất Mặc hiểu rõ."
" Tốt lắm."
" Nhất Mặc, ngươi đã tới, chúng ta liền bàn chuyện chính. Hôn sự của ngươi và Vân Thanh tính khi nào định?"- Nam Cung Sự từ tốn hỏi.
" Chuyện này..."- Còn chưa vội- Tuy nhiên, chưa đợi anh nói hết câu, Cố Vân Thanh đã vội vàng trả lời thay. Đơn giản, cô là đang sợ anh thoái hôn.
" Gia gia, ngài đừng nói vậy, Nhất Mặc không biết đùa, anh ấy sẽ khó xử. Nhưng, nhất định sẽ mời mọi người uống rượi hỉ của tụi con."- Cố Vân Thanh mỉm cười lấy lòng.
" Rất tốt, rất tốt."- Nam Cung Sự gật gù, tỏ ý tán thành.
" Lão gia chủ, ngài xem, Vân Thanh trưởng thành rồi, hiểu chuyện hơn rồi."
"...."- Lão gia chủ không có hứng thú trò chuyện.
" Đại trưởng lão, ngài quá lời. Vân Thanh làm sao sánh được với đại tiểu thư Tử Uyên."
"...."- Đang rảnh rỗi thưởng trà, nhìn hết người này tới người khác tự đắc sủng nịnh, tình huống nhàm chán như vậy không bằng để cô ở nhà xử lý mấy tập tài liệu kia. Ít nhất nó còn chút hữu ích. Nhưng, chẳng để cô yên bình lâu, rắc rối tự tìm đến cửa. Nói chuyện mắc mới gì mà kéo cô vào. Thật phiền phức.
" Đại tiểu thư, cô ấy còn trẻ, chưa hiểu chuyện."- Nam Cung Sự thật lòng đánh giá. Nhưng, chỉ mỗi mình ông ta không biết, câu nói này của ông buồn cười đến mức nào. Gì mà còn trẻ chưa hiểu chuyện, muốn cô thực sự ra tay chỉ sợ ông ta có mười cái mạng cũng không đủ để cô chơi đùa.
" Đại trưởng lão, ý tứ thật sâu sắc."-