" Lão gia chủ, đại trưởng lão, hai người là bậc trưởng bối, không cần vì một tiểu bối như con mà để mất hoà khí. Vân Thanh không xứng, vốn dĩ không xứng nhúng tay vào chuyện của Nam Cung gia. Con chỉ là ngoại tộc, hoàn toàn không đủ tư cách. Từ nay chuyện của Nam Cung gia con sẽ không hỏi tới, toàn quyền cho đại tiểu thư xử lý."- Cố Vân Thanh nghẹn ngào khóc không thành tiếng. Khoé mắt đẫm lệ, dáng vẻ hoa lê đái vũ chọc người ta thương xót.
" Vân Thanh..."- Đại trưởng lão an ủi.
" Được rồi, đừng khóc."- Nhất Mặc lên tiếng. Làm trong nghề nhiều năm, danh hiệu ảnh đế của anh cũng không phải hư danh, một chút trò này làm sao anh không nhận ra cơ chứ. Nhưng từ đầu tới cuối vẫn nên giữ cho cô một chút mặt mũi.
" Nhất Mặc, em không biết mình đã làm gì sai khiến đại tiểu thư không vui như vậy. Nếu thật sự những chuyện em làm cho Nam Cung gia là sai thì em sẽ thật lòng xin lỗi muội ấy."
" Cố Vân Thanh..."- Tử Uyên không kiên nhẫn, nghi oan cho cô, tìm lý do nào thú vị hơn đi.
" Biểu muội, tỉ xin lỗi."- Cố Vân Thanh khóc nấc.
" Xin lỗi? Quả thật ta không nhận được đại lễ này của Cố tiểu thư. Nhắc nhở cô một chút, chuyện của Nam Cung gia từ đầu tới cuối chưa hề giao cho cô. Ông nội ta là gia chủ Nam Cung gia, người đã từng nói giao mọi chuyện cho cô xử lý chưa, tất cả là do có người "giả truyền thánh chỉ", vi phạm gia quy để người ngoài tiếp cận nội bộ của gia tộc. Vậy mà Cố tiểu thư từ đầu đến cuối đều nghi oan cho ta, nhắm vào ta mà công kích. Phải là ta nói ta đã làm gì có lỗi với cô khiến cô đối xử với ta như vậy?"- Tử Uyên không nhanh không chậm, rành mạch đầu đuôi phân tích mọi chuyện, một từ, cũng không sai.
" Đại tiểu thư, cô đừng