" Đừng kéo em..."- Tử Uyên vừa nhìn anh, vừa cẩn thận quan sát phía dưới chân.
" Em tự đi...". Đọc truyện hay, truy cập ngay — trumtruyen . C OM —
"....."- Dạ Thiên không nói gì, bàn tay vẫn nắm chặt tay Tử Uyên, ung dung kéo về phía trước.
Hự
Mặt Tử Uyên biến sắc, cô dừng lại....chỗ này...rất đau. Bàn tay không tự chủ đưa lên trước ngực, nắm chặt vạt áo trắng.
" Tiểu Uyên, em làm sao?"- Dạ Thiên lo lắng, sắc mặt của cô không tốt, huyết sắc thay đổi, không có chút sinh khí nào, anh hoảng sợ.
" Đau..."- Cô khẽ thở dài, tim cô đập rất nhanh, rất mạnh, dường như có một thứ gì đó đang thôi thúc cô, rất quan trọng.
" Anh đưa em đi bệnh viện."-Dạ Thiên lo lắng, thân thể vừa động định bế cô lên nhưng lập tức bị Tử Uyên cản lại.
"Dạ Thiên....ông nội..."-Tử Uyên bất an, cô lo lắng, hoảng sợ, linh cảm sắp có đại hoạ xảy ra.
" Ông nội?"
" Ông ở Nam Uyển một mình."- Tử Uyên hoảng hốt. Lần này hoàn toàn ngược lại, cô kéo tay anh chạy thật nhanh theo hướng căn nhà nhỏ. Vội vã vào gara lấy xe.
Dạ Thiên không hỏi thêm bất kì câu dư thừa nào, từ đầu tới cuối chỉ bận rộn khởi động động cơ, dùng mã lực cực đại, phóng thật nhanh về phía Nam Uyển.
Xe đi rất nhanh, cảnh vật hai bên lùi lại, nhanh chóng biến mất vào khoảng không xa thẳm.
Tử Uyên ngồi bên cạnh anh, cô không thể giữ bình tĩnh. Chắc chắn có chuyện gì đó đang xảy ra, rất quan trọng, rất cấp bách.
" Nhanh hơn chút nữa được không?"- Tử Uyên thúc giục. Ở vị trí của cô mới hiểu, sinh tử khó lường nhưng cũng không hoàn toàn bất bại. Đôi lúc chỉ cần một giây đồng hồ cũng đủ để lay chuyển tình thế, chuyển bại thành thắng.
" Được..."- Dạ Thiên không ngừng tăng tốc, động cơ được dùng với công suất lớn nhất, phóng như bay trên đường lớn. Lực ma sát trên mặt đất của bánh xe rất lớn, hằn rõ đường xe chạy.
Năm phút
Hoàn toàn chỉ mất năm phút để tới nơi. Đoạn đường dài vừa đi hiện tại không khác gì một chiến trường đua xe tốc độ cao. Vượt địa hình, vượt tốc độ để lao về phía trước.
" Không ổn."- Sau khi xuống xe, Tử Uyên nhìn về hướng hậu viện