Không để Dạ Thiên đợi lâu, khoảng mười lăm phút sau,Tử Uyên mở cửa rời khỏi phòng. Trước lúc đi nghỉ ngơi nên cô mặc một bộ đồ ngủ rất thoải mái.Vải lụa mềm, khá mỏng, y phục màu lục rất thanh,vô cùng tao nhã.Vừa đi, Tử Uyên vừa lấy khăn bông lau khô nước còn đọng lại trên tóc.Vừa trông thấy Tử Uyên, Dạ Thiên vui vẻ, anh cứ nghĩ cô sẽ tránh mặt anh, nhưng cô không làm, như vậy chứng tỏ cô không giận anh, đúng không.Dạ Thiên suy nghĩ, nhưng không để anh kịp đắc ý thì Tử Uyên đã cho anh một ánh mắt rất lạ.
Ánh mắt chứa một tia lãnh ý ẩn sâu, sự lạnh nhạt thoáng qua và cả sự dò xét tỉ mỉ nhìn anh chằm chằm.
Vậy là cô vẫn chưa tiếp nhận anh.
Dạ Thiên có chút buồn,anh ngẩn ngơ quan sát cô một lát rồi nhìn vào những lọn tóc mềm còn đọng nước.Anh thương cô,sợ cô cảm lạnh, anh khe khẽ cất giọng,giọng nói hoà nhã, dịu dàng như nước, ngập tràn ôn nhu:
"Để anh sấy tóc cho em".
"Không cần đâu"-Tử Uyên hờ hững.
"Để anh".
Không nhiều lời, Dạ Thiên kéo tay cô vào phòng, trong phòng trang bị khá đầy đủ, có cả máy sấy tóc.Anh nhanh nhẹn bấm máy, dịu dàng chạm vào tóc cô, Tử Uyên có chút không thoải mái,từ nhỏ đến lớn, mọi thứ của bản thân đều tự tay cô thực hiện, đôi khi quá bận nên công việc này cha mẹ cô giao cho vú nuôi làm.Chưa có người đàn ông nào tiếp xúc thân mật với cô như vậy.Lòng Tử Uyên mềm ra, có chút ngọt.
Cô không phản đối,để anh bình tĩnh sấy tóc.Bàn tay Dạ Thiên khá lớn mang theo hơi ấm kì lạ, anh lau tóc cô. Mỗi hành động đều vô cùng nhẹ nhàng, tỉ mỉ, anh không muốn làm đau tóc cô, nâng niu,trân trọng như bảo vật.
Không gian im lặng,chỉ có tiếng máy kêu "rè...rè" nhưng vô cùng ấm áp.
"Được rồi..."-Dạ Thiên nhỏ giọng.
.....
Cô vẫn không trả lời.
Anh đặt máy xuống cạnh giường, vòng ra phía trước nhìn cô.Thì ra, cô đã ngủ.Khuôn mặt tuyệt mĩ, làn da trắng nõn như vắt ra