Thật là khó chịu a
Một thân mĩ nhân tuyệt sắc nằm trọn trong vòng tay, đó là người anh yêu, là người anh cả đời muốn có được, không những vậy, cô chủ động khiêu khích anh, mà còn bắt anh phải nhịn. Quả thật là cực hình mà.Dạ Thiên ngắm nhìn khuôn mặt đang say sưa ngủ trong lồng ngực anh, giờ phút này, anh không còn thấy tư thái cao cao tại thượng, tà mị, tôn quý như thường ngày của Tử Uyên mà chỉ cảm nhận được hơi thở đều đặn, đầy gợi cảm, hấp dẫn. Khoé môi Tử Uyên bỗng nhếch lên, vẽ thành đường cong tuyệt đẹp, mềm mại,ngọt ngào, tà tà mị mị thoáng qua sự đắc ý. Cô như đứa trẻ ngây ngô, vô tội nhưng không giấu được sự quyến rũ ẩn sâu, dù nhìn thế nào Dạ Thiên cũng cảm thấy cô đang đùa giỡn mình.
Anh nhìn cô thật lâu, cố gắng không nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng mà cô gây ra.Dường như biết Dạ Thiên cố gắng chịu đựng, Tử Uyên vòng tay qua vai anh, ôm nhẹ.Một hành động vô tình của cô làm cho Dạ Thiên bùng nổ.Anh không thể chịu được cô như vậy.Rất rất đáng yêu, khác xa với tính cách của cô thường ngày.
Dạ Thiên vội vàng luồn tay qua gáy cô, dùng sức áp môi mỏng lên đôi môi đỏ mọng của Tử Uyên.Môi cô rất mềm, ngọt ngào như thoa mật, Dạ Thiên hôn cô ngấu nghiến, không nỡ buông ra.Anh trân trọng, nâng niu, không làm cô đau.Dạ Thiên hôn rất lâu mới thoả mãn buông ra.Anh liếm nhẹ cánh môi, cảm nhận tư vị còn xót lại rồi nhìn cô.Tử Uyên bị anh hôn sâu, cô thiếu dưỡng khí thở hổn hển.Dạ Thiên cười cười, không đòi hỏi thêm, an phận ôm cô mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời mùa hạ chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên chiếc giường gỗ lớn làm Tử Uyên thức giấc, cô đã tỉnh nhưng không vội mở mắt để thích ứng với ánh sáng bên ngoài.Lát sau,Tử Uyên mới nhẹ nhàng nâng mi nhìn một vòng xung quanh.Vẫn là khung cảnh quen thuộc nhưng cô lại cảm thấy có điều gì đó trống trải.Cô