Hộp nhung nhỏ nhắn,chế tạo cầu kì, tinh xảo, chắc chắn nó có lai lịch không hề tầm thường. Quả nhiên, nắp hộp vừa mở,để lộ một tuyệt phẩm phía bên trong.
Một sợi dây chuyền
Sợi dây chuyền này được thiết kế theo cấu trúc mắt xích nhỏ, nối liền bằng nhiều sợi tơ vàng xe mỏng. Chính giữa sợi dây có đính một viên đá quý tám cạnh đỏ rực.Là đá quý a. Loại đá này còn trân quý hơn kim cương ngàn lần. Nhìn màu sắc, độ sáng của đá có thể nhận ra nguồn gốc không tầm thường của nó.Viên đá này rất nhỏ nhưng được thợ gia công thành hình tám cạnh chứng tỏ sợi dây truyền này có giá trị không nhỏ.
Khoan đã.
Hình như, bên trong viên đá quý có một vật. Không sai, chính giữa trung tâm của đá có hoạ một bức hình. Nhìn góc độ và độ phản chiếu,bức hình này,là ảo ảnh. Có lẽ,người thợ làm ra sợi dây chuyền này đã khảm thủ công bức hoạ bên trong đá, không những vậy còn khắc chế bốn góc để tạo ra ảo giác.
Còn về thứ trong viên đá, đó là một bức hình kì lạ,hoạ một trang mĩ nhân tuyệt sắc. Cô gái rất trẻ,khoảng chừng đôi mươi, mái tóc dài mượt xoã sau lưng. Khuôn mặt thiên sứ, làn da trắng nõn mềm mại, ngũ quan tinh tế,gợi cảm nhưng thập phần ôn hoà, lương thiện.Đặc biệt là đôi mắt trong sáng không hề vương tạp chất. Nó quá sạch sẽ.
Cô gái này là...
Tử Uyên nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu. Dạ Thiên hiểu ý cô, chậm rãi giải thích
" Bà ấy là mẹ anh. "
Nà ní
Mẹ của Dạ Thiên... có khả năng,nếu cô đoán không sai bức hình này được vẽ khi bà còn trẻ. Không hổ là tuyệt sắc mĩ nhân, xinh đẹp động lòng người.
" Bà ấy..."
" Bà ấy mất rồi."
"...."
" Khi anh tròn năm tuổi, kẻ đó đã mang bà đi."
Kẻ đó???
Người Dạ Thiên nhắc đến là ai, có quan hệ gì với anh? Theo cô được biết, anh xuất thân trong một gia tộc cường đại, có thể nói là không ai sánh bằng, chắc chắn,từ nhỏ