Mọi người trầm ngâm một hồi lâu, ai nấy đều vô cùng thất vọng. Nhất là Lăng Cẩm, cô muốn thấy bộ dạng mất mặt của Tử Uyên, vậy mà lại không thể. Cơn giận trong lòng khiến cho khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp trở nên vặn vẹo, xấu xí.
Đột nhiên, một tiếng violon từ đâu truyền tới. Tiếng đàn không lớn nhưng cũng chẳng nhỏ, vừa đủ cho mọi người trong đại sảnh nghe được. Âm thanh kéo đàn vừa nhẹ nhàng, vừa tha thiết, trầm tư suy lắng. Một loại âm thanh kì lạ, khiến người nghe như bị ma lực của nó hút vào, ánh mắt mơ màng, toàn thân tê cứng.
Không sai, là bản " Bóng đêm" huyền thoại.
Ý niệm vừa dứt, ai ai cũng đều nhìn về phía Tử Uyên, ánh mắt vô cùng mong đợi.
Tử Uyên đứng giữa trung tâm, nghe tiếng violon, cô rất ngạc nhiên, không phải vừa nói là không có nhạc công tấu nhạc sao? Bây giờ thì sao?
" Không sao, bắt đầu đi." - Dạ Thiên trấn an cô, ánh mắt ôn ôn nhu nhu nhìn cô, mềm mại tan trong nước.
" Ừm "
Nghe cô trả lời, Dạ Thiên thoả mãn, anh thừa cơ hôn cô một cái trên trán rồi nhẹ nhàng sải bước đến chiếc đàn piano gần đó. Không ngạc nhiên, đại sảnh của bữa tiệc thường đặt một chiếc piano thể hiện sự trang trọng.
Dạ Thiên cao nhã ngồi xuống ghế đàn, bàn tay vừa lớn đặt trên mặt của piano, năm ngón tay ngọc lướt nhẹ trên những phím đàn. Tiếng đàn vừa lãnh khí, vừa du dương trầm bổng, lúc lại cao ngạo, khinh dễ chúng sinh. Không thể không nói, dáng vẻ anh đánh đàn quả là tuyệt mĩ, rất đẹp và mị hoặc. Mỗi động tác như mị lực, câu hồn đoạt phách người nhìn, tuấn mĩ xuất trần. Đặc biệt, Dạ Thiên đánh đàn nhưng anh không hề mở mắt, phượng mâu nhẹ nhàng khép lại, tận hưởng từng dao động dù nhỏ nhất của âm nhạc.
Bách bàn nan miêu.
Quả là vẻ đẹp mĩ lệ không thể miêu tả.
Thấy hành động của anh, Tử Uyên vô cùng kinh ngạc. Người đàn ông này biết đánh đàn sao? Bây giờ cô mới được biết