Sau khi khiêu vũ, Tử Uyên đứng lặng giữa đại sảnh vài giây. Đây là thói quen của cô, hồi tưởng lại điệu múa.
Dạ Thiên đàn xong, anh đứng dậy, đưa tay chỉnh lại quần áo rồi mới ưu nhã tiến lại chỗ cô. Anh vòng tay ôm eo cô, ánh mắt không tự chủ nhìn khuôn mặt xinh đẹp. Anh ghé môi vào tai cô, khẽ nói:
" Em làm tốt lắm!"
Dạ Thiên khen, không hổ là người phụ nữ của anh, đến khiêu vũ cũng linh động xuất thần như vậy.
" Nhiều lời." - Cô khẽ xấu hổ, khuôn mặt e lệ có chút đỏ. Dáng vẻ quyến rũ, hệt như thiếu nữ mười tám đang yêu.
Dạ Thiên thấy biểu hiện của cô, anh cười chiều, tay vẫn ôm chặt cô. Một lát sau, anh mới ngước lên trần nhà, nơi có khung cửa kính nhỏ, ánh mắt sâu thẳm, âm trầm lạ thường. Nếu mọi người để ý, chắc chắn sẽ phát hiện ra, nơi mà Dạ Thiên đang nhìn là chỗ phát ra tiếng đàn violon vừa nãy. Nhưng khi âm thanh kết thúc, ngoài khung cửa sổ chỉ là màn đêm huyền ảo, không một bóng người.
Rất lâu sau, mọi người mới từ từ bình tĩnh, bắt đầu bằng những cử động nhỏ. Cả đại sảnh không ngớt tiếng bình luận lao xao. Nhất là Quy lão, ông cũng phải âm thầm thán phục, quả là thiên tư xuất chúng, cô gái này, chắc chắn sẽ làm cho thiên hạ đại loạn.
" Tiểu thư quả thật tài năng hơn người, trời sinh thiên tư thông thái, quả không phải người tầm thường."
" Quy lão tiên sinh quá khen, Tử Uyên biết mình có chút kiến thức nhưng thiên hạ này rộng lớn, người tài chắc hẳn phải có người tài hơn."
" Ha ha ha, quả là đứa trẻ ngoan, một thân hiển hách nhưng không tự đại, ngược lại rất khiêm tốn lễ phép. Tử Uyên đúng không, chịu làm cháu dâu của ta không? Cháu trai ta thiên chất không bằng con nhưng gọi là có chút tài,tâm tư lại lương thiện."
Dạ Thiên đang tự mãn về vợ, đột nhiên nghe thấy Quy lão hung hăng đòi tặng Tử Uyên một tên tiểu bạch kiểm, cả người anh lập tức