Lăng Cẩm, cô không can tâm, không can tâm chịu sỉ nhục như vậy.
Lăng Cẩm nghĩ, nhưng một câu nói ra đều hết lời khen cô, tâm tư sâu kín giữ chặt trong lòng.
" Tử Uyên tiểu thư quả thật tài năng hơn người, Lăng Cẩm bội phục."
Mọi người xung quanh hưng phấn:
" Không sai, không sai, chúng tôi coi như được mở rộng tầm mắt a."
" Vị tiểu thư này vừa xinh đẹp, tư chất lại hơn người...."
" Ừm, ừm. Dạ Thiếu cũng không vừa a, kĩ thuật đánh đàn rất điêu luyện, sử dụng nốt nhạc rất phù hợp, ngài ấy còn sáng tạo thêm mười hai nốt đột phá ở cuối bản nhạc. Không hổ là thiên tài bậc nhất Giang Thành."
Rất nhiều lời bình luận về Dạ Thiên và Tử Uyên, đa phần là lời khen ngợi, tuy nhiên, vẫn có một số người tỏ vẻ khó chịu, không phục. Nhưng ai dám tỏ thái độ trước mặt Dạ Thiên cơ chứ, toàn bộ đều hướng về phía Tử Uyên.
" Hừ, không phải chỉ mỗi khiêu vũ thôi sao, có cần làm lớn thành như vậy?"
" Rốt cuộc, vẫn chỉ là loại con gái nhà quê, xinh đẹp một chút, biết nhảy một chút là đám đàn ông đã chết mê mệt rồi."
Người nói chuyện là những tiểu thư thường đi chung với Lăng Cẩm, thậm chí là bạn thân. Nói là bạn thân, nhưng trong đó có ai không vì lợi ích của bản thân, lợi ích của gia tộc mà tiếp cận Lăng Cẩm, cố gắng chịu đựng tính cách chua ngoa, đanh đá của cô ta. Trông có vẻ rất thân thiết nhưng xem chừng họ đến với nhau chỉ vì lợi ích cả. Thấy Lăng Cẩm không vui, chắc chắn lát nữa sẽ trút giận lên đầu bọn họ, chi bằng lấy Tử Uyên ra hỏi thăm một chút cho hả giận. Ai bảo cô chọc giận Lăng Cẩm, hại bọn họ phải chịu tội thay, thật tức chết. Mấy cô gái thì thầm nói chuyện, mọi người xung quanh cũng chẳng ai quan tâm, họ chỉ mải bình luận về màn khiêu vũ vừa nãy.
Quy lão sau một hồi choáng váng vì điệu múa "Bóng đêm", lại vô cùng vui vẻ vì nhận thêm cháu gái nuôi tuyệt tài khi diễm, ông mới lấy lại bình tĩnh. Quy lão ho nhẹ, ông chắp tay sau lưng, tư thế đứng thẳng, hiên ngang trước gió