Khuôn mặt Lăng Cẩm đỏ bừng, trên trán phủ một tầng sương mỏng, cánh môi đỏ mọng bị cô cắn đến sưng tấy.
Tình huống khó xử khi nãy đã phá hủy toàn bộ thiện cảm của mọi người về bài phổ nhạc của cô. Nếu cô còn biểu hiện khác thường, chắc chắn, mọi chuyện sẽ tồi tệ hơn.
Ý niệm vừa dứt, Lăng Cẩm thở phào, định thần, cố gắng đàn nốt bản nhạc. Đương nhiên, cô cũng không dám thất thần nữa, chú tâm đánh đàn. Mặc dù khúc sau bản nhạc khá hay nhưng chẳng ai đủ tâm trí để nghe nữa. Mọi người đang hồi tưởng lại khúc nhạc của Tử Uyên. ngôn tình hoàn
Không lâu, Lăng Cẩm đàn xong khúc nhạc, cô chậm rãi đứng lên, toàn thân vừa động, đã vội vàng cúi đầu xin lỗi, ánh mắt rớm lệ, khuôn mặt trắng bệch, không chút huyết sắc, bả vai nhỏ run run, từ đầu tới chân đều là bộ dáng mềm yếu, chọc mọi người thương xót.
Tất nhiên, với bộ dáng hiện tại của cô ta, có ai lại nỡ lòng trách mắng nặng lời, tất cả đều một mực bỏ qua.
Tử Uyên từ đầu tới cuối đều không muốn nhìn Lăng Cẩm, từ buổi tối đã phải gấp rút chuẩn bị, thật sự cô khá mệt mỏi, chỉ mong về nhà sớm để ngủ thôi.
Dạ Thiên ngồi bên cạnh nhìn bộ dáng mèo lười của Tử Uyên, anh buồn cười, cánh môi không tự chủ mà cong lên thành một đường cong hoàn mĩ.
" Buồn ngủ rồi, vậy thì đi về." - Anh cưng chiều, bàn tay đưa lên định vuốt tóc cô.
Tử Uyên vừa nhìn anh vừa xoay người gạt tay Dạ Thiên ra:
" Anh đi mà về." - Nói rồi, cô nhìn về phía Lăng Cẩm.
Dạ Thiên lập tức hiểu ý, anh đứng dậy đến cạnh Quy lão, một hồi thì thầm to nhỏ. Quy lão ban đầu tỏ ra khó xử, cuối cùng mới gật đầu đồng ý, Dạ Thiên cũng thoả mãn trở lại ngồi cạnh Tử Uyên.
" Mọi người, vì thời gian có hạn, chúng ta chỉ thi ba môn, khiêu vũ, cầm và kì. Mọi người có ý kiến gì không?"
Một màn nói chuyện của Quy lão và Dạ Thiên không ai trong đại sảnh không