Dạ Thiên lấy cho cô đồ ăn, mỗi món anh chỉ lấy một chút giúp cô thử vị. Tử Uyên cũng không phản đối, cô nhận dĩa đồ ăn của anh, thong thả dùng bữa.
Sau bữa sáng, Dạ Thiên đưa cô đến trang viên đi dạo. Cô đến ngôi nhà gỗ nghỉ ngơi, ngồi thưởng trà đọc sách. Truyện Võng Du
Không khí trong lành, thanh bình không kéo dài lâu, lập tức Kỳ Phong gọi điện thoại tới. Cô vừa mới bắt máy đã nghe thấy tiếng của ông nội
" Tiểu Uyên, cháu có còn coi ông là gia gia nữa không, kết hôn từ bao giờ? Lâu rồi không về nhà nên quên ông rồi phải không? Chỉ tội thân cho lão gia hoả này, sống đến chừng này rồi vẫn phải cô đơn, bị cháu nội cho ăn cỏ xanh. Ôi, bà ơi, nó....."
Tử Uyên vừa bắt máy đã thấy tiếng Nam Cung lão gia than ngắn thở dài, cô đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục an tĩnh đọc sách. Khi giọng nói trong điện thoại ngắt dần Tử Uyên mới nhấc điện thoại nghe máy
" Gia gia, ông tìm con."
" Nói đi, tên hỗn đản nào dám lấy cháu. Mau mau đưa về nhà cho ông xem mặt."
" Gia gia, tên hỗn đản đó đang ở đây, ông muốn nói chuyện?"
" Ở đây? Cháu đang ở đâu?"
" Ở nơi phải ở."
" Tiểu Uyên à, cháu nhanh đưa cháu rể đến gặp ông. Tối nay, ông đợi ở nhà cũ. Nhất định phải đến, nếu không, ông sẽ tới gặp cháu."
" Được, cháu sẽ tới."
" Tám giờ."
" Được."
Tít tít tít
Tiếng cuộc gọi kết thúc vang lên, Tử Uyên đặt máy, cô hít sâu dưỡng thần, suy tính chuyện phải làm. Dạ Thiên ngồi bên cạnh cô, tiếng điện thoại không lớn nhưng cũng không phải nhỏ anh có thể nghe thấy rõ ràng. Nghe tiếng gia gia Tử Uyên muốn gặp mặt, anh ngạc nhiên. Chuyện gặp mặt gia đình cô, anh cũng dự định đoán trước nhưng không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Có thể là Tử Uyên nói cho gia đình, bên ngoài Tử Uyên rất lạnh lùng, lãnh đạm