Thạch Triết suy ngẫm một hồi liên gật đầu
" Được, Thạch mỗ ta không chấp tiểu bối, chọn trước đi."
Dạ Thiên không chần chừ, tiến lên kiểm đá. Anh nhìn kệ đá một lượt, cẩn thận suy ngẫm.
Biểu hiện này của Dạ Thiên khiến Thạch Triết rất hài lòng, ông đứng bên cạnh khẽ cười thoả mãn.
Một hồi sau, Dạ Thiên không hề có động tĩnh, anh vẫn chăm chú nhìn tảng đá không rời. Khoan đã, có điểm khác lạ. Dạ Thiên đưa tay chạm vào tảng đá màu đen huyền trước mặt.
Xẹt....xẹt....xẹt
Có điện, là điện nha. Tảng đá phía trước vừa nóng ẩm lại có dòng điện xẹt qua rất nhanh, không phản ứng nhanh, chắc chắn không thấy được. Mặt đá cũng rất nhẵn, sáng bóng, không hề giống với một số tảng đá còn lại.
Dạ Thiên lại đổi tay, oh, không còn điện nữa. Anh khó hiểu, ánh mắt nghi hoặc nhìn hai tay. Thì ra là vậy, một tay anh đeo đồng hồ kim cương chạm nổi, một tay thì không có gì. Dạ Thiên chắc chắn, đá thạch anh này có phản ứng với kim cương.
Ha ha ha
Dạ Thiên đi một vòng chạm vào từng viên đá, ánh mắt kiên định, đầy quyết đoán
" Viên này..."
" Này..."
" Viên kia..."
Cứ thế, anh chọn tới chọn lui mới hết kệ đá. Nhưng còn thiếu một viên. Tất cả trên kệ có kê hai mươi tảng đá lớn nhỏ, anh mới chọn được chín tảng. Còn một tảng, anh lại suy nghĩ. Nhìn những tảng đá một hồi, tất cả đều là màu đen huyền hoặc màu nâu đất, chỉ riêng có một tảng đá màu trắng ngà. Tảng đá này rất nổi bật nhưng được xếp lẻ loi ở một góc trong cùng của kệ. Vì ánh nhìn khuất, có lẽ không ai để ý tới nó. Tảng đá này không lớn, nhưng cũng chẳng phải nhỏ, bề mặt không nhẵn, sáng bóng như những tảng đá khác mà dong đầy gai. Nhìn bề ngoài có vẻ vô hại nhưng khi chạm vào rất đau. Kì lạ, tảng đá này khi Dạ Thiên chạm vào không có dòng điện xẹt qua nhưng anh lại có cảm giác khó hiểu. Khi chạm vào những tảng khác, cảm