Tiếng máy móc, động cơ vang lên đều đều. Không quá năm phút, tất cả đã đều được tách ra.
Thạch Triết tiến lên thẩm đá. Ông ta cười, quả không tồi, không tồi nha. Mười viên đá tảng thạch anh lại có hai viên thạch anh đỏ nguyên chất trung cấp, ba viên hắc thạch, bốn viên lục thạch. Trong đó, thạch anh đỏ là trân quý nhất, mặc dù là trung cấp nhưng giá thành đều là trên trời cả, còn hắc thạch, lục thạch là loại cao cấp, tuy nhiên, so về độ trân quý và giá thành thì vẫn không thể so được với thạch anh đỏ.
Những viên thạch anh này chưa phải thượng phẩm nhưng có cũng hơn không, đặc biệt, còn có hai viên thạch anh đỏ. Thử hỏi, Thạch Triết không vui sao được.
" Ha ha ha, Thạch mỗ phải đa tạ cậu để lại nhiều đồ tốt như vậy? "- Thạch Triết vừa cười vừa nói, mỗi câu mỗi từ nói ra điều là lời ngon tiếng ngọt, rất nhã nhặn lịch sự nhưng khi qua miệng của ông ta thì cảm giác hoàn toàn khác. Ý vị khinh thường rất rõ ràng, câu nói đó, là đang chê cười Dạ Thiên không biệt chọn đá sao?
" Thạch Triết, cậu ấy còn chưa tách đá đó. Đừng vội mừng." - Hạ Trạch chán ghét.
Còn Dạ Thiên, anh cũng không rảnh để bận tâm nhiều, từ đầu tới cuối vẫn không thèm nhìn Thạch Triết dù chỉ một lần.
" Lên đi."
Hạ Trạch vừa lên tiếng, lập tức từ bên ngoài có mười người bước vào, tùy từng kích thước đá mà phân chia nhau mang lên. Đá của Dạ Thiên rất đặc biệt, độ cứng rất cao. Vì vậy, Hạ Trạch không ngần ngại, trực tiếp bắt tay vào công việc.
Lần tách đá này đặc biệt lâu, lâu hơn lần trước nhiều lần, không chỉ vì kích thước đá mà độ hoá nguyên của những tảng đá này rất lớn, yêu cầu người cưa phải có kĩ thuật tuyệt đối. Hạ Trạch thẩm đá đã mấy chục năm, cũng gọi là lão tiền bối trong nghề, tuy nhiên, lần tách đá này rất khó khăn khiến Hạ Trạch phải đổ mồ hôi hột. Trên trán phủ