"Không có, cách âm của thư phòng rất tốt." Mắt của anh nhìn giá đỡ trống ngay giữa đại sảnh, "Đem đến trên lầu đi.""Nhà của anh thì anh làm chủ! Vừa nãy em chỉ là thử một chút thôi!""Nhà của anh chính là nhà của em." Diệp Cô Thâm cầm khăn gấm đi qua, "Nóng sao."Đường Tuế Như ngoan ngoãn đứng đấy, để Diệp Cô Thâm lau mồ hôi cho cô.Tấn Mặc Bắc từ trên ghế salon đứng dậy, "Tiểu Tuế Tuế, anh Bắc còn có việc, đi trước!""Ân, bái bai...""Đúng rồi, còn có một món quà." Tấn Mặc Bắc đi qua, trong túi quần lấy ra một cái cái hộp nhỏ.Anh lấy ra một chiếc dây chuyền bằng bạc rất xinh đẹp, "Đến đây, anh đeo lên cho em !"Diệp Cô Thâm có chút ngưng mắt, "Tấn tiên sinh, tặng quà không cần thiết đưa đến mức này đâu.""Vậy tôi đeo lên cho anh? Cũng không phải là tặng cho anh!" Hai tay của Tấn Mặc Bắc liền vòng qua cổ của Đường Tuế NhưTay Đường Tuế Như bị Diệp Cô Thâm cầm lấy, không nhúc nhích mà được đeo lên dây chuyền, cô có cảm giác như mưa gió sắp kéo đến, trời đầy giông tố rồi !"Đẹp lắm, nhìn rất đẹp, đặc biệt hợp với nước da của em!" Tấn Mặc Bắc vỗ tay phát ra tiếng, "Hoàn mỹ! Anh Bắc đi đây!""Bái bai..." Cô có chút ngốc."Không tiễn anh sao ?" Tấn Mặc Bắc hỏi lại."Ta, đại môn ở bên kia!" Tay cô chỉ tới cửa chính, "Lần sau gặp á!""Ok!"Tấn Mặc Bắc chậm rãi ung dung rời đi, tâm tình không tệ!Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người, Diệp Cô Thâm cúi đầu nhìn sợi dây chuyền ngay xương quai xanh cuả cô, hai trái tim, cùng một chỗ."Xem được không?" Đường Tuế Như bỗng nhiên nhào vào trong ngực của anh, tay nhỏ nhốt chặt eo của anh, "Chú Diệp, anh Bắc chỉ là anh trai thôi !"Diệp Cô Thâm biết rõ được cô không có loại tâm tư đó, nhưng Tấn Mặc Bắc thì không nhất định!"Anh ta lớn hơn em mười tuổi, em gọi anh ta là anh trai, anh chỉ mới lớn hơn em tám tuổi, em gọi anh là chú sao ?""Bối phận của anh cao nha...""Anh ta không phải là đệ