Anh thật sự đã ăn dấm rồi !Đường Tuế Như uể oải nằm, tùy theo động tác có chút ngây thơ lại bá đạo của anh.Hai tay của Diệp Cô Thâm có thể cầm đao cầm thương, thế nhưng là sợi dây chuyền này, sau khi đeo lên cổ cô, hồi lâu cũng chưa có tháo ra.Thật muốn, dùng sức kéo một cái, hư rồi thì cô sẽ không có cơ hội để đeo nữa.Nhưng là sợ sẽ làm bị thương đến cổ của cô."Diệp ...” cô thiếu chút nữa lại kêu chú Diệp, "Anh đem dây chuyền chuyển lại, đến phía trước, anh nhìn rồi tháo, rất nhanh sẽ tháo được thôi ...""Anh thích cái tư thế này."Xác định không phải là cố chấp chứ ?Đường Tuế Như ngửa đầu ra sau, "Em không chống đỡ nổi rồi!"Diệp Cô Thâm kề sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mê hoặc nói, "Không bằng, emxoay người.""Được được!"Cô trở mình, lơ đãng lộ ra bờ eo thon thả của mình, nằm lỳ ở trên giường ngạo nghễ ưỡn lên pp dán hắn, nhu thuận không tưởng nổi.Diệp Cô Thâm lưu loát tháo dây chuyền xuống, tiện tay đặt ở phía dưới gối, thân thể trùng điệp chìm xuống, "Nhuyễn Nhuyễn ...""Hả?" Cô đột nhiên ý thức được sự nguy hiểm, vùng vẫy một hồi, lại không động đậy được!"Ông xã, em đói..." Cô có thể hay không dùng chiêu này tránh thoát a!"Chúng ta mới ăn cơm trưa còn không tới ba tiếng nữa." Diệp Cô Thâm xốc lên quần áo thật mỏng của cô, đau lòng mà nhìn vết thương trên tấm lưng trắng nõn của cô, môi mỏng hôn lên.Trong lòng của anh có chút đau nhói."Ừm..."Ngứa quá a!Rất mẫn cảm!Nàng tay nhỏ bắt lấy gối đầu les một bên, bầu không khí đơn giản không nên quá tốt!"Chú Diệp ...""Gọi anh là gì?""Ông xã ..." Cô bĩu môi hét lên, "Em đồng ý!""Cái gì ?" Diệp Cô Thâm cắn vành tai của cô, hơi thở nóng rực quanh quẩn bên cô."Anh biết rõ còn cố hỏi!" Tay nhỏ của cô kéo lấy áo sơ mi của anh, dây lưng cũng tháo rồi, còn giả bộ gì chứ !Người đàn ông này, quá xấu rồi!Nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của anh đang gần trong gang tấc, chân dài hướng về thân thể của anh mà đè ép, "Chính là...