“Diệp…”Cánh môi mềm mại của anh chạm nhẹ khóe miệng của cô, giống như khẽ liếm lấy sữa đọng lại khóe môi của cô, người đàn ông này…Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhíu chặt lấy, hai tay đẩy lồng ngực của anh, cây kem trong tay dính vào trang phục của anh, trên ngực một mảng kem tím nhạt đọng lấy.“Diệp Cô Thâm! Anh làm gì vậy! Anh bắt nạt tôi!” Cơ thể cô nhếch về phía mép giường, tay trái không ngừng xoa môi: “Hôm nay anh bắt nạt tôi rất nhiều lần rồi!”Diệp Cô Thâm cúi đầu liếc nhìn quần áo, đứng dậy, động tác lưu loát cởi.“A…” Cô sợ hãi hét chói tai: “Diệp Cô Thâm, anh lưu manh!”“Anh cởi quần áo, sao lại nói là lưu manh rồi hả?” Anh cầm áo vắt lên ghế sô pha, cơ thể cường tráng cúi xuống tới gần cô: “Nhuyễn Nhuyễn, đó là những gì em có đấy.”Lúc này, trong lòng Tiểu Tuế Tuế thét chói tai vang lên.Người đàn ông đẹp trai đè xuống, còn cởi quần áo.Cô liếc mắ nhìn qua cơ bụng sáu múi cân đối rắn chắc khỏe mạnh, lập tức thu lại ánh mắt: “Anh muốn ăn thì lấy mà ăn là được rồi!”Diệp Cô Thâm nhìn chiếc kem chật vật trước mặt, cầm chặt, ném vào thùng rác.“Anh lãng phí lương thực!” Cô trừng mắt lên: “Chú Diệp, anh phải hiểu được sự vất vất của bác nông dân!”“Anh có thể hiểu được, quần áo bẩn, có vi khuẩn!” Anh thuận thế ngồi ở bê gường, bàn tay lớn vuốt ve sợi tóc của cô: “Thoạt nhìn, em thích anh không mặc quần áo.”Ánh mắt rình rập vừa nãy cũng không tránh được ánh mắt của anh.“Anh đừng sờ mó đầu tôi như vậy, sắp hói đầu rồi đấy!” Cô bất mãn đẩy bàn tay to của anh ra, liếc mắt nhìn chân phải sắp rớt xuống mép giường, cuối cũng vẫn ngồi ở cuối.“Một ngày em ngụy biện hơn nhiều.” Diệp Cô Thâm miễn cưỡng thu lại bàn tay của mình, một lát sau nằm xuống bên cạnh cô.“Này này, anh làm gì thế?” Đường Tuệ Như buông máy tính, giống như sắp té xuống giường, bắp chân nhỏ run lên nhìn thân hình thon dài thẳng tắp của anh nằm trên giường.“Tối hôm qua nghỉ ngơi không tốt…” Diệp Cô Thâm nhắm mắt lại: “Ghế sô pha quá ngắn.”“Ghế sô pha?” Đường Tuệ Như nghiêng đầu, nhớ tới buổi sáng Phong Lệ hỏi cô!Chẳng lẽ tối hôm qua Diệp Cô Thâm ở bên ngoài phòng khách ngủ ở ghế sô pha sao?”Bởi vì cô đã giữ anh ở bên ngoài!“Tôi tắm rửa xong đi ra không thấy anh đâu, tôi nào biết được buổi tối anh còn muốn về phòng ngủ.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, lấy tay mò máy tính: “Chớ quên anh là quân nhân, đừng nói là ngủ ghế sô pha, có ngủ phiến đá cỏ xanh cũng không thể có nửa câu oán hận!”“Nguyễn Nguyễn giáo huấn luôn đúng.” Giọng nói mang theo chút lười biếng.“…” Đường Tuệ Như nhìn anh giống như hô hấp đều đều, nhanh như vậy đã ngủ rồi sao?”Ngủ trong vài giây?Trâu!“Thủ trưởng Diệp…”Theo tiếng giày cao gót truyền tới, một giọng nói ngọt tới phát ngấy khiến Đường Tuệ Như cảm giác lông tơ đều dựng thẳng đứng lên.Nam Ương Ương kia lại đến nữa?Cô liếc nhìn Diệp Cô Thâm vừa ngủ, buông máy tính đi ra ngoài.Nam Ương Ương đẩy cửa ra vào, thoáng nhìn vậy mà Diệp Cô Thâm đang nằm ở trên giường.“Nhìn cái gì vậy?” Đường Tuế Như ngăn trở tầm nhìn cô ta, tay phải cầm cảnh cửa: “Lui về sau, lui về sau, lui về sau!”Nam Ương Ương bất đắc dĩ lùi lại: “Giữ ban ngày đấy, các người đang làm cái gì vậy?”Đượng Tuệ Như đóng kỹ cửa phòng, nghiêng đầu nhỏ nhìn cô ta”Tôi nói thiên kim tổng thống, cô có thể làm cho đúng thân phận của mình được không? Cô yêu thích anh ta đuổi đến tận đây, làm tổn thương mặt mũi của mình, dù sao cô cũng là một cô gái, phải có tự tôn.”chương 36: : Đối với tình địch, tất nhiên là phải hiểu“Đây là chuyện của tôi.” Trong đầu Nam Ương Ương hiện lên hình ảnh vừa trông thấy.Giữa ban ngày Diệp Cô Thâm ngủ?Thật khó tin!“À chuyện của cô, cô chờ đi! Anh ta đang nghỉ ngơi.” Đường Tuệ Như cầm điện thoại, nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon.Âm thanh giày cao gót của Nam Ương Ương vô cùng chói tai: “Đến cùng cô tên là gì?’“Quan trọng sao? Cô yêu thích