“Thủ trưởng Diệp…”Nữ sinh vẻ mặt thẹn thùng.Diệp Cô Thâm cúi đầu: “Có việc?”“Thủ trưởng Diệp, anh thật sự có bạn gái sao?” Cô gái nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai không tỳ vết của Diệp Cô Thâm, trong lòng một mảnh xuân phơi phới nhộn nhàng.Đẹp trai quá!Nếu có thể ngủ một đêm cùng Diệp Cô Thâm, đời này đều đáng giá!“Không có!”Nữ sinh hưng phấn, trái tim kích động run lên: “Em có thể…”“Tôi đã có vị hôn thê.” Ánh mắt Diệp Thâm nhìn Đường Tuệ Như cách đó không xa, đáy mắt trong trẻo lạnh lùng hiển hiện nụ cười thản nhiên: “Cô gái mặc váy hống nhạt đang đánh trống chính là vị hôn thê của tôi.”Đường Tuệ Như kích động đánh trống phát hiện ánh mắt Diệp Cô Thâm: “Ơ, còn có tiểu mỹ nữ tỏ tình kia! Thủ trưởng quả nhiên mị lực vô biên.”Diệp Cô Thâm đi đến phía cô: “Không còn sớm, ngày mai luyện thêm.”Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng lên, trên trán lấm tấm mồ hồi, nhìn thấy nữ sinh tỏ tình chạy đi, giống như đang khóc.“Anh làm gì người ta vậy?” Cô dừng lại nói: “Nói, đời này của anh đến cùng đã từ bỏ bao nhiêu thiếu nữ rồi.”“Anh chỉ có một người con gái, sẽ không vứt bỏ em.” Diệp Cô Thâm nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, bàn tay mềm mại nóng ấm, mồ hôi: “Trở về tắm rửa, cả người đều là mồ hôi bẩn rồi.”“Thôi đi cưng, tôi muốn anh nghe thấy, ai cần anh lo.” Bàn tay nhỏ của cô trốn không thoát cũng chỉ đành để anh nắm chặt.Dù sao quân đội cũng ở trong núi, ban ngày trời nắng chang chang, buổi tối có gió mát thổi tới, quét qua mặt, cảm giác thoải mái hơn nhiều, mát mẻ dễ chịu đấy.Nếu như bên cạnh không có Diệp Cô Thâm lôi kéo cô, hiện tại cô nhất định có thể thoải mái hơn rồi.Phòng ngủ Diệp Cô Thâm sáng lên.Anh kép Đường Tuệ Như về phía mình, mới mở cửa.“Thủ trưởng, cuối cùng hai người cũng về rồi.” Bách Lý Doãn nhìn thấy bọn họ, nghiến răng nghiến lợi hận