Nghĩ đến tình huống tối qua, lúc cô đi ra, ngoan ngoãn nằm xuống sàn nhà ngủ.Đầu năm nay, thiếu nữ thức thời như cô không nhiều lắm.Diệp Cô Thâm tiến đến nhìn thấy một màn này, cô gái nhỏ gối đầu gối cao, cầm điện thoại, âm thanh chém giết kịch liệt truyền đến.“Lên giường ngủ.”Cô gái nhỏ không phản ứng.Con mắt anh tối sầm lại, quay người đi tắm.Sau khi tắm xong, âm thanh trò chơi vẫn còn tiếp tục, cô càng chém càng hưng phấn.“Lên giường đi ngủ.” Anh lạnh giọng nhắc lại.“Chú Diệp, tôi không chiếm giường của anh nữa! Anh ngủ đi.” Cô cất điện thoại: “Vừa thắng hai lần, tâm trạng tốt, không cãi nhau với anh.”Diệp Cô Thâm cảm thấy mình kém hơn trò chơi trong điện thoại kia của cô.Tắt đèn, tiếng điều hòa thổi vù vù, có thể bởi vì quá mệt mỏi, Đường Tuế Như nhắm mắt ngủ rất nhanh.Một đêm ngủ ngon, không mơ.Mấy ngày kế tiếp, cô vô cùng cố gắng luyện tập đánh trống, so với huấn luyện quân sự hay lúc chơi game càng chăm anh hơn nhiều.“Hôm nay đến đây thôi, cuộc diễu hành ở phía sau, ngày mai hội diễn tập, mọi người về sớm nghỉ ngơi.” Đội trưởng đội trống nói với bọn họ.Đường Tuế Như ngừng đánh trống, mệt chết đi được.Nhưng vì ông nội vui vẻ, cô mệt mỏi cũng không sao!Ông nội muốn nhìn thấy cô mà.Dỗ dành người già, cô có thể chịu được cực khổ.Cô ngồi xuống dàn nhà, lấy điện thoại đi động ra, hai ngày gần đây Diệp Cô Thâm bận rộn nhiều việc, sáng sớm hôm nay đã đi ra quân đội, cũng không biết hiện tại đã trở về chưa.Cả đội trống chỉ còn lại một mình cô.Chơi một ván game tiện thể nghi ngơi, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.Cửa ra vào, bỗng nhiên có ba nam sinh đi tới, ăn mặc trang phục ngụy trang, cách không xa ngửi được mùi mồ hôi ẩm ướt.“Mấy người hình như không phải người đội trống, đã muộn còn không ở trong phòng ngủ.” Cô ra vẻ trấn định vừa cười vừa nói.“Tiểu mỹ nữ, cô đã xong còn ở nơi này, có phải anh thủ trưởng đối với em không tốt, chưa đủ người à.”“Tiểu Tuế Tuế lớn