“Anh đã khi nào vượt qua?” Diệp Cô Thâm ánh mắt hơi trợn lên.Như là ánh trăng chiếu rọi hồ nước, nổi lên nhàn nhạt sóng gợn lăn tăn.Xinh đẹp khó có thể miêu tả.Diệp Cô Thâm tuyệt đối là cố ý, anh không có vượt qua, nhưng mỗi một hành động đều là dụ dỗ cô vượt qua!Bằng không, cô làm sao có thể nằm mơ như vậy, trước kia chưa từng có quá!“Anh đi tắm rửa, em đi ngủ trước đi.” Diệp Cô Thâm thấy cô không biết nói gì, liền đi hướng phòng tắm.Tuổi Tuổi trong đầu ầm vang, nghe thấy tiếng nước, cân nhắc không thể cứ như vậy đi vào, nhưng cô cũng không thể đi qua dụ dỗ Diệp Cô Thâm!Như vậy chẳng phải là tự bê đá đập chân mình!Diệp Cô Thâm lúc từ phòng tắm ra tới bên ngoài, liền thấy thân mình cô gái nhỏ nằm ở trên sô pha, bất an lộn xộn, cái miệng nhỏ phát ra thanh âm nhè nhẹ, dường như không thoải mái.Anh bước hai bước đi qua đi, “Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn?”“Ân……” Tuế Tuế mê mang mở to mắt, “Chú Diệp ……”Diệp Cô Thâm bế cô lên, “Em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”Đường Tuế Như ngượng ngùng, thật sự hổ thẹn!Cô nhăn nhăn nhó nhó mãi cho đến Diệp Cô Thâm ôn nhu đặt cô ở trên giường lớn, cô cũng không mở miệng nói nửa chữ.Kéo chăn mỏng qua đắp lên cho cô, Tuế Tuế lập tức cuộn tròn người, bộ dánh như nai con sợ người lạ.Diệp Cô Thâm cau mày, kề sát vào khuôn mặt nhỏ của cô, “Nhuyễn Nhuyễn, em cứ không nói lời nào, anh sẽ lo lắng.”Tuế Tuế cựa quậy thân mình nháy mắt không dám động, anh sẽ lo lắng cho cô?Diệp Cô Thâm vuốt cái trán của cô, không phát sốt, bàn tay to đột nhiên không kịp phòng ngừa liền vuốt bụng nhỏ, “Kì sinh lý tới?”“Không phải……” thanh âm nhỏ bé yếu ớt như con muỗi.“Nhuyễn Nhuyễn, em không nói, anh chỉ có thể đưa em đi bệnh viện!” Diệp Cô Thâm làm bộ muốn ôm cô đi bệnh viện.“Không! Em không cần đi bệnh viện, Chú Diệp, em không có việc gì!” khuôn mặt nhỏ