“Là điều gì?” Ngải Tử Lam ngước đầu lên, đôi mắt long lanh như pha một làn nước.“Là nó sắp ngột ngạt chết mất.” Lời nói ám muội vẫn còn xoay quanh đầu lưỡi, khuôn mặt sáng láng của Đoàn Hồng Huyên tỏa những ánh rực rỡ, ánh mắt thanh lạnh sâu thẳm nhìn Ngải Tử lam, giống như là muốn nhìn thấu cô vậy, “Điểm này, em hẳn là đã được trải nghiệm rồi.”Nhớ lại đêm phóng túng trên du thuyền ở Hawaii, Ngải Tử Lam đối với lời của anh ta không có chút nghi ngờ. Quả thực, anh ta nói không sai chút nào.Chỉ là, thái độ tự tin này, vẫn thật là khiến cho người ta…..khó mà chống đỡ.“Cho nên, em còn lý do gì nữa mà không chung phòng với anh?” Đoàn Hồng Huyên từng bước tới gần Ngải Tử Lam, bàn tay rắn chắc từ từ vô thanh vô thức mà vuốt lên eo cô, cảm giác mềm mại khiến làm lòng hắn thật sung sướng.“Đừng. Lão phu nhân hãy còn bên dưới…..” Thấy anh ta lại bắt đầu động chân động tay, Ngải Tử Lam liền vội lùi về phía sau, đôi tay đẩy ra.“Ò.” Đoàn Hồng Huyên không tỏ ý kiến, đáy mắt lướt qua một tia, thần sắc trên mặt có chút ẩn mật, “Vậy thì trong phòng liền có thể rồi.”“Đương nhiên không phải!” Ngải Tử Lam thề thốt phủ nhận, mắt trợn trừng, phùng mang trợn má, giống như một cái bánh bao, rất là đáng yêu. Cô lần đầu tiên phát hiện, người đàn ông này, luôn có thể đem lời của cô mà rẽ theo ý khác, khiến cho cô xấu hổ tức giận.“Vậy em là muốn chung phòng, hay là…..”Mỹ nhân trước mặt, cho dù là bộ dạng tức giận vẫn rất mê người, Đoàn Hồng Huyên tâm tình càng vui vẻ, cong cong môi, ánh mắt liễm diễm, giọng trầm thấp khàn khàn mà gợi cảm.“Dạ.” Ngải Tử Lam cúi đầu đỏ mặt, khẽ gật gật đầu, thanh âm mỏng manh như tiếng muỗi, tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể để anh ta nhìn thẳng.Quả thực, lời của Đoàn lão phu nhân có chút tác dụng, nhưng càng quan trọng là, nội tâm Ngải Tử Lam nguyện ý, không có chút xung đột.“Vậy…..” Vừa nghĩ tới ngày sau có thể đêm đêm ôm mỹ nhân bên cạnh, Đoàn Hồng Huyên chỉ cảm thấy hài lòng vô cùng, hơi nghiêng người, lộ ra chút khe hở, nghiêng đầu hướng Ngải Tử Lam, nhu tình như nước, “Mời đi theo chồng.”Ngải Tử Lam giống như một chú thỏ con, ngoan ngoan đi theo anh ta, cứ như vậy mà tiến vào phòng của Đoàn Hồng Huyên.Đêm vẫn còn rất dài. Mặc dù đồng ý chung phòng, nhưng đồ đạc cá nhân của Ngải Tử Lam vẫn còn để ở phòng kia, Ngải Tử Lam vốn định trở về phòng lấy chút đồ, trong lúc vô tình liền thấy, vừa mở ra nhìn, đây là thứ duy nhất ở Ngải gia mà nhiều năm như vậy cô lưu luyến.Bên trong chỉ có hai thứ, đập vào mắt khiến cô kinh tâm, đủ để khiến cô động dung, trằn trọc, đêm không thể ngủ.Di vật của mẹ, là một chiếc nhẫn. Còn có một chiếc khăn quàng cổ do chính tay bà ngoại tự đan