Trịnh trọng cất chiếc nhẫn xong, Ngải Tử Lam nhẹ nhàng vuốt ve chiếc khăn mềm, giống như là vẫn còn cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay bà ngoại, mang lại cho cô cảm giác bình yên đến lạ. Chiếc khăn này là món quà ngoại tặng cho mình vào dịp lễ trưởng thành 18 tuổi, cũng là món quà duy nhất mà cô nhận được.So sánh với lễ trưởng thành được tổ chức long trọng, náo nhiệt của Ngải Tử Kỳ, đương nhiên còn có cả một núi quà, lễ trưởng thành của Ngải Tử Lam vô cùng buồn tẻ, thậm chí Ngải gia ngoài bà ngoại ra thì căn bản không ai nhớ tới. Nhưng may là, Ngải Tử Lam căn bản không để tâm tới điều này.Dù sao thì, nếu cô mà để ý tới những việc nhỏ nhặt, thì nhiều năm như vậy, không biết đã uất nghẹn mà hộc máu bao nhiêu lần rồi.Cho dù chỉ là một món quà bình thường không thể bình thường hơn được nữa, cô lại rất hài lòng, xem như trân bảo.Vừa nghĩ tới bà ngoại sau lễ trưởng thành của mình chưa được bao lâu thì lâm bệnh qua đời, trái tim Ngải Tử Lam nghe buốt giá, vẫn luôn thầm đau đớn, giống như nỗi đau đã được che giấu một thời gian dài, đột nhiên bại lộ ra dưới ánh mặt trời, đau đến phát sốt.Lúc bà ngoại