Ở góc đường núi, có một bãi cỏ, trên bãi có nhỏ hẹp, mọc sừng sững một thân lãm nhân thụ (cây bàng) rất cao.
Vào đầu mùa thu, lãm nhân thụ bắt đầu chuyển sang sắc đỏ.
Có lẽ là vì địa chất đặc biệt, lá cây trở nên đỏ tươi, tựa như lưu ly trong suốt.
Mỗi một phiến lá rụng xuống, lại giống như bàn tay của người thợ thủ công điêu khắc châu báu cổ, tạo thành từng điểm huyết sắc trên nền cỏ.
Cuối hè, lá trên thân lãm nhân thụ vẫn rơi xuống bãi cỏ xanh miết đó, một thân lãm nhân thụ lại kiêu hãnh, mang phong thái của một vị quốc vương kiêu ngạo, tự hào tuyên bố đã chiếm trọn toàn bộ lãnh thổ.
Lãm nhân thụ mỹ lệ cỡ nào cũng không thể "bảo" lữ khách đi đường nán lại dừng chân mà chiêm ngưỡng.
Bọn họ chỉ cảm thấy kỳ lạ với dáng vẻ xinh đẹp đó, rồi vội vàng rời đi.
Một giây đồng hồ cũng không thèm lưu luyến.
Cũng khó có thể nhìn thêm lãm nhân thụ lâu hơn.
Bởi vì cây cao lớn lại tựa thân vào một vách núi, tại khúc cua đường, quay 90 độ bên cạnh, phía dưới chính là sườn núi nguy hiểm.
Bên kia đường cao tốc, ban ngày có thể nhìn ra xa tận đường biển cùng chân trời, ban đêm đủ để nhìn thấy ánh đèn lấp lánh, sáng rực của một vùng đô thị miền quê.
Nhưng, chỉ cần bị phân tâm, phạm một sai lầm không đáng tại khúc cua nguy hiểm này, rất có thể người lái xe sẽ đâm vào sườn núi, lăn xuống vách đá đến thịt nát xương tan!
Mỹ lệ dựa vào nguy hiểm mà sinh tồn!
Đây chính là khu vực có tỉ lệ tai nạn giao thông cao nhất khu vực.
Cỗ xe lao vùn vụt qua, theo gió gào thét dọc cung đường, cuối cùng cũng chỉ có giấy tiền vãng mã tế bái cho những vong hồn chết oan.
Vương quốc của lãm nhân thụ không bị ai xâm chiếm.
Cũng là nơi mà nàng trông coi.
Mùa xuân, lá cây khô héo rơi rụng, hòa vào bãi cỏ, tan thành chất dinh dưỡng, trở thành cỏ xuân tươi non cùng từng lớp mầm non lãm nhân thụ đứng ra chào hỏi sấm đầu xuân.
Năm này qua năm khác, đều vẫn y nguyên như vậy.
* * *
Đêm đầu xuân, có chút mưa phùn tung bay.
Một chiếc mô-tô đang vượt quá tốc độ trên đường núi không đèn.
Lãm nhân thụ đang chìm mình vào màn đêm, chuẩn bị say giấc..
Đối diện phía bên kia sườn núi là hình ảnh một chiếc mô-tô thể thao cỡ nhỏ cũng phóng đi với tốc độ trên 120km/h..
Tiếng động cơ trên con đường núi nhỏ hẹp vang lên, làm chấn động vách núi tựa như đang quấy rầy giấc ngủ đêm an tĩnh của lãm nhân thụ --- hai chiếc lá cuối cùng còn sót lại, đột nhiên cũng được "quét sạch", rơi xuống dưới theo đám mưa phùn lất phất.
Trong khi chiếc lá rụng xuống, tiếng động cơ ồn ào trở nên bén nhọn, biến thành tiếng thét tê tái, một tiếng vang cực lớn!
Quả nhiên! Giống như một tiếng sấm mùa xuân cực ngắn trôi qua..
Trong đêm yên tĩnh, phảng phất có tiếng thở vang dội trong sơn cốc..
Toàn thân Lâm Tổ Ninh kịch liệt đau nhức, vừa hồi tỉnh.
Hạt mưa xối xuống từng đợt đã làm ướt đẫm người anh.
Mở mắt, trước mắt đều là một màn đêm đen kịt, anh hoài nghi bản thân không biết có còn ở nhân gian hay là đã rơi xuống quỷ vực rồi?
Mới vừa rồi, đột nhiên bị ánh đèn phía đường đối diện chiếu tới, làm cho đôi mắt anh trở nên mông lung, bị ánh sáng trắng chiếm lấy toàn bộ điểm nhìn.
Nhất thời, anh mất phản ứng, cảm thấy một chiếc xe khổng lồ đã đâm lấy anh – nghĩ đến đây, anh chỉ muốn vứt bỏ xe máy mà chạy, sau đó anh đã mất ý thức.
Từ đầu, xương ngực đến chân, mỗi một tấc da thịt đều giống như muốn tự mình tuyên bố độc lập.
Chẳng lẽ, mình đã không còn tồn tại ở dương gian?
Anh cố gắng nhìn về nơi xa xa, chỉ thấy một màn mây mù dày đặc, nhưng có thể lờ mờ trông thấy vài đốm đèn lẻ tẻ dưới vách núi.
Cho nên, nơi này không phải là Thiên đường, cũng chẳng phải Địa ngục.
Anh chưa chết! Nhưng thật kỳ quái, chiếc xe máy của anh không nhìn thấy đâu mà chiếc xe đụng phải anh cũng không có chút tâm hơi nào.
Một vết tích sót lại sau trận tai nạn đó cũng không có, tựa như đã