Dù cho sau đó mấy tháng, Vũ Lan rất hiếm khi gặp Lâm Tổ Ninh, anh không cần chen chút với ai trên một cái giường, nhưng việc cô vẫn rời đi vẫn làm cho cảm xúc của anh chưa thoát khỏi kinh hoảng.
Giống như một buổi sáng ngày nào đó xuống giường, đột nhiên phát hiện toàn bộ gia sản bị trộm cưỡm mất!
Lâm Tổ Ninh càng không nghĩ đến chuyện cứu vãn mối tình này.
Một khi Vũ Lan đã quyết định, thường sẽ không có cách nào cứu vãn nỗi! Anh chỉ muốn uống say!
Bất quá, anh cũng không nghĩ đến cái chết.
* * *
Lâm Tổ Ninh trừng to mắt nhìn về phía "tiết vũ tán", ngẩng đầu thè lưỡi, xuyên thẳng qua bụi cỏ rồi chậm rãi rời đi.
Thân ảnh con rắn biến mất trong nháy mắt, lòng Lâm Tổ Ninh cũng tạm thả lỏng!
Anh lại thấy một thứ khác, là một thứ gì đó, có sinh mệnh.
Một đôi chân, hiện ra trong bụi cỏ.
Một đôi chân bằng phẳng, sạch sẽ..
Nhưng mà..
nó không phải thật sự "đứng" trong bụi cỏ! Mà là chồng lên bụi cỏ!
Trong cùng một không gian, hai thứ hoàn toàn khác nhau được đặt một cách vô lý, tựa như một góc nhìn phối cảnh ba chiều, một tác phẩm trong ngày của tương lai.
Anh cho rằng mình bị hoa mắt.
Bất giác, toàn thân Lâm Tổ Ninh đột nhiên run rẩy.
Sau đó anh trông thấy một bộ áo choàng màu tuyết trắng xóa, bị mưa gió xung quanh thổi bay lất phất, bên trong chiếc áo choàng là một nữ hài nhỏ nhắn!
Lúc Lâm Tổ Ninh trông thấy khuôn mặt của cô, sự sợ hãi trong lòng lập tức tan biến, anh khẽ nuốt nước bọt một cái.
"Cô..
Cô là ai?"
Gương mặt kia vẫn không chút biểu cảm, lại giống như có một cỗ hàn khí bao phủ, nhưng anh lại cảm thấy vô cùng nhu hòa.
Tiếng mưa lách tách rơi trong đêm tối, nàng nhìn Lâm Tổ Ninh, mỉm cười ấm áp một cái.
Đôi vai của nàng vô cùng nhỏ bé, giống như lá liễu vừa mới nhú ra, chiếc mũi, miệng, cũng thật nhỏ bé, đôi mắt lại rất trong sáng, ngây thơ.
Đại khái nhìn chung, nàng..
chỉ giống như một cô bé trên dưới 10 tuổi.
Một khuôn mặt xinh đẹp như búp bê, không hề nảy sinh bất kỳ ý nghĩ tà niệm nào, đang mỉm cười với anh.
"Cô..
cô nhóc! Cô nhóc ở đây làm gì? Anh..
Anh vừa bị xe tông, bây giờ không nhúc nhích được, cô nhóc..
có thể giúp anh một chút không?"
Nữ hài vẫn không hề động đậy thêm, chỉ mỉm cười như cũ, tựa như nghe không hiểu anh đang nói gì.
Không lẽ là kẻ điếc?
Lâm Tổ Ninh cố gắng dùng chút khí lực cuối cùng, múa tay múa chân diễn tả:
"Anh – bị - xe – tông..
xe tông ah!"
Anh chỉ chỉ tay vào cả người dính đầy bùn bẩn của mình, còn có vết thương trên mặt.
"Xe tông, ta biết chứ!" – Nàng cuối cùng cũng mở miệng, một câu nói vô cùng đơn giản, chẳng cần suy nghĩ nhiều.
Nữ hài tiếp tục mỉm cười, không thèm quan tâm, đứng xem bộ dạng của anh, vô cùng đắc ý.
Thế nhưng, đắc ý cũng không phải trào phúng hay ý gì.
Tựa như chỉ là nói lại sự thật đúng như vậy, không khác nào một đứa trẻ 3 tuổi đứng trước mặt anh, nói cho anh biết: Cháu vừa thấy một con chó đi ngang qua, xem ra, sự thật này với nàng mà nói không có gì nghiêm trọng cả!
"Cô nhóc không thấy thương cảm cho người bị thương à?"
Anh nhíu mày lại dò xét cô, nghĩ rằng có thể đầu óc nàng có vấn đề chăng?
Thật ra phong thái của nàng rất ôn nhu, lại toát lên vẻ thông minh.
Mái tóc giống như ngàn sợi tơ mỏng manh, bay trong gió, tạo thành từng gợn sóng.
"Thương cảm ư? Ta có nha! Rất