Một mình uống rượu sẽ dễ dàng say, đôi mắt lờ đờ, mông lung hư ảo, trên thế giới cho rằng, uống rượu là vì có chuyện buồn bực trong lòng.
Nhưng sau khi Lâm Tổ Ninh uống rượu xong, cả người liền trở nên yên tĩnh, tiếng ồn ào bốn phía đều trở thành bài hát ru nhẹ nhàng.
Trong đầu anh chỉ còn một hình dáng.
Anh nhớ mái tóc dài như lụa đó, nhớ cả chuyện tam sinh kiếp làm người của nàng.
Nàng là ai? Từng là nhân vật nào?
Anh không biết đáp án.
Anh chỉ là một phàm nhân, không nhớ ra được kiếp trước hay là đời kiếp nào tốt nhất.
Ngay cả một kiếp này anh cũng không rõ, thì làm gì có năng lực phân biệt tiền kiếp lai sinh?
Nói đi nói lại, làm phàm nhân cũng có chỗ tốt của phàm nhân, không cần sầu lo nhiều đến vậy.
Nhưng..
thiên sư của anh đang ở đâu? Lâm Tổ Ninh thật hy vọng anh có thể biết được.
Một ly Brandy, lại một ly Brandy, người người vui mừng hớn hở, duy chỉ có Lâm Tổ Ninh thui thủi một mình uống rượu, dần dần cảm thấy buồn ngủ..
Vừa ngẩng đầu lên chung quanh, chẳng biết bao giờ, tân khách đã ra về trống trải, vỏn vẹn lưu lại chén bát trên bàn bừa bộn.
"Này? Anh thế nào? Say ư?"
Ngay cả nhìn một người anh cũng nhìn ra hai người rồi.
"Cô là..
Hạ Nhã hay là Hạ Mi? Mừng tân hôn hạnh phúc nha!"
"Tội nghiệp ghê a! Uống rượu đến choáng váng cả người! Tôi là Hạ Mi! Còn không biết là đã mấy lần bị anh không nhận ra tôi rồi."
"Hạ Mi..
được được, cạn ly!"
"Không uống nữa!" – Hạ Mi đoạt lấy ly rượu từ tay anh: "Nếu uống tiếp chỉ sợ ngay cả mình là ai cũng không nhận ra a!"
"Tôi..
tôi là ai vậy?" – Trong mắt anh