Chiếc xe xuyên đi vào nửa đêm đen, vòng qua mấy đường lớn trong nội thành, càng chạy, ánh đèn càng hiếm thấy, đảo mắt một cái đã thấy vùng núi.
Hạ Mi giúp anh mở cửa sổ xuống một chút, gió núi điên cuồng gào thét, chốc lát đã tràn vào trong xe, thổi tóc Lâm Tổ Ninh bay phất phới, ướp lạnh trán anh.
Anh nửa tỉnh lại, mở mắt:
"Đây..
là chỗ nào?"
Anh nhìn ra cửa sổ xe, lại thấy màn hình biểu thị tốc độ, kinh ngạc:
"Này này! Cô chạy tốc 120 à, tính đua xe hả?"
"Nhìn ra được số cũng không tệ, xem như anh tỉnh rồi! Biết tôi là ai không?"
"Cô..
cô là Hạ Mi! Tôi cũng không phải đồ ngớ ngẩn, vậy mà đi hỏi tôi loại vấn đề này!"
"Aizz! Có khi anh thật sự bị mắc chứng hay quên nghiêm trọng."
Chiếc xe rẽ một khúc cua lớn gần 60 độ, đầu Lâm Tổ Ninh suýt nữa va nứt cửa sổ xe!
"Eh này này! Tiểu thư! Rốt cuộc cô có bằng lái xe không vậy?"
"Tôi lái xe nhiều năm rồi, anh tấu hài à! Sao lại không có bằng lái?" – Hạ Mi vội vàng đáp lại, hai tay vội vàng nhanh chóng di chuyển tay lái, rẽ ngoặt.
Lần này trọng lượng toàn thân Lâm Tổ Ninh tựa như bị té xuống đất.
"Ông trời của tôi!" – Anh nhớ lại kỹ thuật điều khiển xe của cô kêu lên: "Cô chẳng những không dừng xe, mà còn không biết lái xe! Quả thực là nữ bá chủ đường phố mà!
" Nói bậy! Tôi không gây ra tai nạn gì,