Người đàn ông lạnh nhạt, quái gở, người đàn ông không có một chút hứng thú với phụ nữ trong lời đồn, nhưng khi nhìn Hạ Kỳ lại lộ ra ánh mắt chăm chú độc chiếm khiến cho ai cũng có thể hiểu ra được.
Cho nên, ngưòi đàn ông kia đối với Hạ Kỳ, chính là một loại khát vọng nhất định phải có được sao?
Theo bản năng, xoa xoa chiếc nhẫn trên tay trái, Diệp Nam Khanh rũ mắt xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô gái cười tươi trong bức ảnh chụp. Khuôn mặt thanh tú kia kém xa so với những người phụ nữ khuôn mặt diễm lệ, hào quang bắn ra bốn phía ở bên người anh. Nhưng chính nụ cười kia lại có thể khiến anh giống như bị trúng độc, cho dù là ba năm trước hay là hôm nay vẫn nhớ mãi không quên.
"Hạ Kỳ." Môi mỏng khẽ mở giống như anh đang nói chuyện với cô gái trong ảnh, lại giống như anh đang tự mình thầm thì: "Nói cho tôi biết, làm thế nào tôi mới có thể quên em? Nên đoạt lấy, hay là nên phá hủy?" Nếu đã không chiếm được, vậy thì phá hủy đi! Cô chính là niềm tin trước sau như một đối với anh, nhưng trong ngực lại dấy lên cảm giác đau đớn không thể giải thích được.
Đau, một chút lại một chút, dần dần tăng lên...
Đáp lại anh là không khí lặng lẽ lưu động.
Nâng tay lên, Diệp Nam Khanh nhắm mắt lại, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên chiếc nhẫn lạnh lẽo, lưu luyến chìm đắm...
---
Đối với Hạ Kỳ mà nói, Quân Cẩn Ngôn có rất nhiều thân phận: bạn chơi cùng thời thơ ấu, bạn học từ vườn trẻ cho đến cao trung (*), bệnh nhân cần cô ở bên chăm sóc, cũng là người khiến cô sợ hãi muốn liều mạng mà thoát khỏi...
(*)Cao trung ở TQ bằng với cấp 3 bên mình nhé.
Nhưng mặc kệ là thân phận nào, nói tóm lại, từ trước đến nay cô không nghĩ tới sẽ có một ngày, Quân Cẩn Ngôn, đại danh tôn quý sẽ làm bạn trai cô.
Nhưng khi Quân Cẩn Ngôn thì thầm bên tai cô, giọng điệu giống như cầu xin nói: "Tôi không thể sao?", lúc đó, cô trong chốc lát khẽ hoảng hốt.
Nếu trừ bỏ bệnh của hắn, nếu trừ bỏ tính cách bá đạo, cố chấp kia của hắn, vậy hắn có thể được coi là hình mẫu bạn trai của rất nhiều cô gái.
Nhưng đôi khi, không phải là có thể hay