“Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi dám cùng quân tuyệt (*)." Lục Tiểu Nhứ sảng khoái mà thừa nhận, ngay sau đó lại nói: "Có điều là minh tinh, được nhìn thấy là tốt rồi, đôi khi khoảng cách sẽ tạo nên một vẻ đẹp vi diệu. Huống chi giới giải trí này như một sân chơi đa sắc màu, biết đâu khi thật sự tiếp cận được các minh tinh, ngược lại những mộng tưởng sẽ tiêu tan đi mất."
(*) Dịch ra là: (Tới khi nào núi không còn đất, trời đất hợp làm một, mới dám cùng chàng chia lìa.) Câu này mình để y nguyên sẽ thích hợp hơn.
Hạ Kỳ cảm thấy, người bạn tốt của mình rõ ràng có thể được coi như là một Fan hâm mộ theo đuổi thần tượng điển hình, cảm thấy khá dị nhưng cũng bình tĩnh, tỉnh táo: "Tiểu Nhứ, có phải cậu từng rất thích một người không? Cái thích giữa nam và nữ ấy"
Lục Tiểu Nhứ kinh ngạc chớp chớp mắt, hiển nhiên không nghĩ tới Hạ Kỳ sẽ hỏi về vấn đề này: "Chắc là không có." Trong trí nhớ của Lục Tiểu Nhứ, cùng lắm thì hồi cô học tiểu học năm hai, cô đã viết thư tình cho một cậu con trai mà trong nhà có rất nhiều đồ ăn vặt, kết quả trong bức thư sai quá nhiều lỗi chính tả, bị cậu con trai ấy khoanh tròn rồi đem trả về.
Vì vậy, mối tình yêu thầm của Lục Tiểu Nhứ còn chưa kịp thay đổi thành mối tình đầu thì đã bị dập tắt ngay từ vòng gửi xe.
"Vậy còn cậu? Cậu đã thích người nào chưa?" Lục Tiểu Nhứ hỏi ngược lại.
Hạ Kỳ rũ mắt, nhìn ngón tay phải trơn bóng của mình, trên ngón giữa trống không, không đeo bất cứ đồ trang sức nào: "Trước đây thì có, còn bây giờ thì không."
---
Buổi tối, Hạ Kỳ vẫn đi tới quán bar làm việc. Mấy ngày nay, bởi vì mỗi tối Quân Cẩn Ngôn đều sẽ tới đây ăn cơm, sau đó vẫn luôn đợi Hạ Kỳ tan tầm, bởi vậy ở đây không ít người đều biết, người đàn ông vô cùng đẹp trai lại nhiều tiền này có quan hệ mập mờ với Hạ Kỳ.
Thậm chí còn có tin đồn rằng Hạ Kỳ được đối phương bao dưỡng, chẳng qua, đối với những tin đồn vớ vẩn này, từ trước đến nay Hạ Kỳ vẫn luôn vờ như không nghe thấy.
Nhưng ngược lại, thái độ của ông chủ Vương đối với cô lại thay đổi 180 độ, mỗi khi nói chuyện đều dùng vẻ mặt ôn hòa, thậm chí