Hắn thì thầm, môi men theo cằm cô chậm rãi hôn lên cổ, xương quai xanh...
Cơ thể Hạ Kỳ run rẩy, trong tình huống này, một khi không cẩn thận thì sẽ rất dễ dàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hắn, đến lúc đó sẽ không đoán trước được hắn sẽ làm ra chuyện gì.
Phải làm thế nào mới có thể khiến hắn buông cô ra?
Cô liều mạng nghĩ biện pháp đối phó, nhưng lại không dự đoán được, động tác hắn đội nhiên dừng lại: "Sợ sao?" Hắn đột ngột hỏi.
Cô ngẩn ra, trong một khoảng thời gian ngắn cũng quên phản ứng lại.
Hắn ngẩng đầu, bàn tay đặt ở trên cổ cô, giống như muốn cảm nhận từng nhịp đập của mạch máu: "Nếu em sợ, tôi có thể không làm bất cứ thứ gì."
Vẻ mặt Hạ Kỳ kinh ngạc, dường như không thể tin được những gì tai mình vừa nghe thấy, chỉ nghe thấy hắn tiếp tục nói: "Kỳ Kỳ, tôi có thể không làm bất cứ thứ gì, chỉ cần em ở lại bên tôi."
Chỉ vì cô mà hắn liều mạng đè nén khát vọng và ham muốn của bản thân, mong muốn của hắn đơn giản chỉ là muốn cô ở lại bên cạnh hắn...
---
Hạ Kỳ không ngờ Quân Cẩn Ngôn sẽ nói ra những lời như vậy, mà hắn, cũng thực sự làm theo như thế. Chỉ nắm tay cô rồi đi ngủ.
Giường trong phòng bệnh VIP rất lớn, cho dù hai người nằm trên đó cũng dư dả.
Hạ Kỳ nằm nghiêng, nhìn Quân Cẩn Ngôn nắm tay cô rồi cuộn tròn người lại, nhắm hai mắt ngủ. Bộ dạng vẫn giống như trước đây, cuộn tròn người lại giống như một thói quen.
Cô từng xem qua một quyển tạp chí về tâm lí học, trong đó nói những người ngủ như thế này là những người cực kì thiếu cảm giác an toàn.
Cho nên...hắn vẫn chưa bao giờ có cảm giác an toàn sao?
Rõ ràng sinh ra trong một gia tộc như vậy, có những thứ mà rất nhiều người cầu xin cả đời cũng chả có được!
Khi hắn ngủ, nhìn qua thì yên tĩnh, hồn nhiên, chỉ là tư thế ngủ như vậy khiến Hạ Kỳ cảm thấy có chút đáng thương, dường như bàn tay cô mà hắn đang nắm lấy chính là thứ hắn có thể dựa vào trong giờ phút này.
Ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt hắn ngủ, đột nhiên cô như bị mê hoặc, một bàn tay còn lại