Mà sau khi ở bên cạnh Diệp Nam Khanh, lúc đóng phim sẽ đặc biệt chú ý không nhận những vai như vậy nữa, cho dù là hôn hay gì đó cũng sẽ mượn người thay.
Nhưng những cảnh quay trước đây bị lộ ra lại không có biện pháp nào xóa sạch dấu vết.
"Anh...tại sao lại xem cái này?" Mai Hân Di vội vàng hỏi, Diệp Nam Khanh trước giờ vẫn luôn luôn không xem TV, các bộ phim của cô ta, đột nhiên bây giờ lại xem, khiến cô ta bỗng hoảng hốt.
"Chỉ là đột nhiên muốn xem một chút, khi mà chưa quen biết em, em là người như thế nào." Diệp Nam Khanh nhàn nhạt nói.
Mai Hân Di không nhìn thấy một biểu cảm gì trên khuôn mặt của Diệp Nam Khanh, đành bất an mà giải thích: "Em khi đó chỉ muốn sự nghiệp của mình ở trong giới nghệ sĩ có thể vang danh, như vậy thì mọi người trong nhà em sẽ có một cuộc sống tốt. Nếu em biết trước tương lai sẽ gặp được anh, em nhất định sẽ không nhận những vai như vậy. Nam Khanh, đừng giận, được không?"
Những lời này của cô, nửa thật nửa giả. Mà biểu tình của Diệp Nam Khanh vẫn không chút để ý như cũ.
"Em cảm thấy anh đang tức giận?" Diệp Nam Khanh hỏi lại.
"Chẳng lẽ...không phải sao?" Mai Hân Di có chút ấp úng.
Diệp Nam Khanh buông ly rượu trong tay xuống, liếc nhìn người phụ nữ trước mặt. Tốc độ nhịp tim không có gì thay đổi, cho dù nhìn ở trên màn hình, cô ta với người đàn ông khác thân mật triền miên, anh cũng sẽ không cảm thấy tức giận.
Nhưng khi ngày đó, anh thấy Hạ Kỳ kéo Quân Cẩn Ngôn rời đi, lại cảm thấy trong lồng ngực dấy lên từng đợt đau nhói.
"Nói lại câu kia một lần nữa!" Diệp Nam Khanh đột nhiên nói, câu nói không đầu không đuôi, nhưng Mai Hân Di lại hiểu "câu kia" trong miệng anh là cái gì.
Sắc mặt cô ta khẽ thay đổi, Mai Hân Di chần chừ trong chốc lát, nói: "Đừng sợ, nếu như anh sợ không có nhà, em sẽ cho anh một ngôi nhà."
Diệp Nam Khanh lẳng lặng nghe, câu nói này vốn đã chôn trong trí nhớ của anh rất nhiều năm rồi, anh lặp lại câu nói ấy, vừa nghĩ vừa nhớ...Cho dù khi nghe được sẽ kích động không thôi, giống như đạt được một bảo vật, nhưng... Trên