Không đợi Tần Bách Xuyên tới giải thích, Đường Diệc Sâm đã dẫn đầu đi lên sân khấu của lễ đính hôn.
“Vô cùng cảm ơn mọi người đã tới tham dự tiệc đính hôn hôm nay, mọi người ăn uống có vui không?” Dừng một chút, tầm mắt cực nóng của Đường Diệc Sâm liếc xuống bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng kia trong đám tân khách.
“Mọi người có tin vào vừa gặp đã yêu không?” Giọng nói khàn khàn đầy cảm xúc của Đường Diệc Sâm vừa thốt ra, lập tức dẫn ra một trận cười vang dưới khán đài.
Với bộ lễ phục màu tím của nhà thiết kế nổi tiếng làm tôn lên vòng eo nhỏ của cô, Thủy Tâm Nhu cười cười, lập tức lắc đầu.
Kiêu ngạo mà chớp cặp mắt xinh đẹp kia, sự hứng thú cực kỳ của cô đã lọt vào tầm mắt thâm trầm của Đường Diệc Sâm.
Cô cảm nhận được, từ khi anh lên sân khấu, tầm mắt cực nóng của anh liền không rời khỏi cô.
“Có lẽ có rất nhiều người không tin, nhưng mà, tôi tin!” Ngũ quan tuấn dật tràn ngập sự chân thành, môi mỏng hơi hơi nhếch lên.
Lời vừa nói ra, Đường Diệc Sâm khiến cho mọi người thêm vài phần thần bí, đều tò mò lời này của anh có dụng ý gì.
“Ngại quá, trước lễ đính hôn tôi cảm khái vài câu, cũng là lời nói tôi muốn nói với người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc sống của tôi. Hôm nay đích thật là cử hành lễ đính hôn của tôi cùng Tần Tử Kha, nhưng cô ấy cùng vị hôn phu của cô ấy lại không xuất hiện.
Mặc dù bọn họ không xuất hiện, tôi tin tưởng mọi người sẽ đại lượng chúc phúc cho bọn họ. Vào lúc này, tôi trịnh trọng tuyên bố vị hôn thê của tôi là người tôi vừa gặp đã yêu – Thuỷ Tâm Nhu. Trước khi công bố thân phận của cô ấy, tôi muốn mượn thời khắc quan trọng hôm nay để mọi người làm chứng cho chúng tôi.”
Tiếng nói vừa ngừng, mặc dù dưới tiệc nhao nhao nổi lên tiếng nghị luận, Đường Diệc Sâm vẫn đang một lòng hướng về Thủy Tâm Nhu, thâm tình nồng nàn bước về phía cô.
Khó có thể tin được một màn xoay chuyển tình thế này, trong đầu Thuỷ Tâm Nhu hiện lên sự kinh ngạc.
Khi nào
thì bọn họ vừa gặp đã yêu rồi hả?
Từ đầu vốn không thể nào, thậm chí, bọn họ hôm nay mới lần đầu tiên gặp mặt.
Từ trước tới giờ cô chỉ xem trên tạp chí để biết về anh mà thôi.
Lông mày nhăn lại, ánh mắt loé sáng nghi hoặc nhìn chằm chằm về phía Đường Diệc Sâm.
Vẻ ngoài tuấn dật quả thực là kiệt tác của Thượng Đế. Đặc biệt cặp mắt như chim ưng sắc bén câu hồn, giống như có thể phát ra luồng điện 10000 volt, không có người phụ nữ nào không bị điện giật làm cho đầu óc choáng váng.
Môi mỏng khẽ nhếch lên, giống như nụ hôn mê đắm người vậy.
Thân hình cân đối, anh với đường nét hoàn mỹ, mặc tây phục nhãn hiệu Armani vừa vặn, càng tôn lên dáng người cao lớn của anh.
Giơ tay nhấc chân đều toát ra khí thế vương giả trời sinh, toàn thân lại tràn ngập mị hoặc.
Cô chằm chằm theo dõi anh, anh cũng nhìn cô chăm chú. Dưới ánh mắt ranh mãnh kia lóe lên tia sầu muộn cực kỳ, đồng thời cũng tỏa ra ma lực hấp dẫn cô khiến cô muốn tìm hiểu mà bước đến người đàn ông trước mặt này.
Đúng rồi, quẩn quanh dưới hơi thở linh mẫn của anh đích thị là mùi hoa hồng tháng năm Gera, hoa nhài – loài hoa toả ra mùi thơm tao nhã, mãnh liệt như một cái tát khiến anh khó quên.
Duy nhất trong mùi nước hoa chiêu đãi, không thể tìm ra được hương vị hoa nhài này, đích thật là từ người cô phát ra.
Không chút do dự, bàn tay to lớn của Đường Diệc Sâm dắt tay của Thuỷ Tâm Nhu.
Trong phút chốc, sự thất thần của cô mới bị lôi kéo trở về.