Đôi mắt thâm tràn sắc bén đối diện lộ ra ý vị sâu xa, Thuỷ Tâm Nhu đột ngột ngớ ra một phen.
Che giấu cực tốt đó là vẻ sầu muộn ranh mãnh từ trong ánh mắt anh, cô phát hiện được.
Cánh môi giật giật, Thuỷ Tâm Nhu vẫn không có lên tiếng, ngoài ý muốn, cô lựa chọn phối hợp với anh.
Đôi mắt trong trẻo loé ra sự thông minh, thu vào trong đôi mắt anh, đôi môi mỏng bỗng dưng hơi hếch lên trên, Đường Diệc Sâm nở nụ cười nhạt.
Anh cực kỳ tự nhiên nắm tay Thuỷ Tâm Nhu lên lễ đài, dưới ánh mắt kinh ngạc cùng chăm chú của mọi người, bọn họ hoàn thành nghi thức đính hôn. Anh đeo vào tay cô chiếc nhẫn đính hôn vốn là của Tần Tử Kha.
Vị hôn thê của Đường Diệc Sâm từ Tần Tử Kha biến thành con gái của danh môn vọng tộc, tài chính hùng hậu Vạn Huy Châu Bảo, ra ngoài dự kiến của mọi người. Anh giấu diếm thật giỏi mà!
Tần Bách Xuyên hổn hển chạy về hiện trường lễ đính hôn, vốn dĩ đã nghĩ ra một cái cớ tốt để nói với Đường Diệc Sâm tạm hoãn lễ đính hôn, không nghĩ tới anh đã cùng người phụ nữ khác hoàn thành nghi thức đính hôn.
Mà đối tượng của anh lại là cô con gái của Vạn Huy Châu Bảo, có thể nói là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, chỉ có ổn định tuyệt không phải là hôn sự thiệt thòi.
Đường Diệc Sâm đang kéo tay Thuỷ Tâm Nhu đi qua khách khứa, cười tươi nhận sự chúc phúc của mọi người. Bộ dáng hai người vô cùng thân thiết cùng với màu sắc trang phục hòa hợp đều giống như đùa mà thật.
Bọn họ mới giống trời sinh một đôi.
Tình cảnh này, Tần Bách Xuyên mất hết mặt mũi, ngay cả ông cũng không phản bác được, trong lòng kìm nén một bụng oán khí, đối với việc Tịch Diệu Tư dẫn Tần Tử Kha bỏ trốn lại càng hận đến thấu xương.
Khoảnh khắc ông bước lên lễ đài, rất nhiều người đều lấy làm kinh ngạc chú mục vào buổi lễ, càng có nhiều phóng viên tới hỏi vị hôn phu của Tần Tử Khả là ai?
Rất nhiều người đều cho rằng đây là lễ đính hôn của Tần Tử Kha và Đường Diệc Sâm, ngay sau khi Đường Diệc Sâm tuyên bố rõ ràng, bọn họ mới ngoài ý
muốn biết được đối tượng đính hôn đều đã có người trong lòng.
Tần Bách Xuyên không có bất cứ câu trả lời nào, trong lúc vẫn còn đang tức giận ông vội vội vàng vàng rời đi.
Ông nào còn tâm tư ở lại dự tiệc đính hôn của người khác, mặt mũi của ông đã mất sạch, trong lòng cũng chỉ còn tức giận.
Ông cũng ra lệnh, cho dù là lật khắp Hongkong cũng phải tìm cho ra Tịch Diệu Tư cùng Tần Tử Kha, bây giờ ông thua quá thảm rồi.
———————-
Khi tiệc đính hôn kết thúc, khách khứa cũng đã rời đi không ít, Đoạn Vô Ngân vẻ mặt hơi chút ngưng trọng đi tới cạnh Đường Diệc Sâm.
“Anh Sâm, cô Thuỷ bảo em đem cái này trả lại cho anh.” Nói xong, Đoạn Vô Ngân đem chiếc nhẫn đính hôn để vào trong lòng bàn tay Đường Diệc Sâm, cũng vô cùng hưng trí nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của ông chủ.
Mày kiếm anh tuấn từ từ chau lại, ánh mắt thâm thuý mê người cũng nheo lại, Đường Diệc Sâm thất thần nhìn chiếc nhẫn vốn nên đeo trên tay Thuỷ Tâm Nhu kia trong lòng bàn tay.
Ngũ quan tuấn dật rất bình tĩnh, không để lộ bất cứ cảm xúc gì. Kết quả như vậy, anh cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, hoàn toàn nằm trong dự liệu của anh.
Thất thần vài giây nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, bỗng dưng Đường Diệc Sâm gập tay lại.
Môi mỏng hơi nhếch lên, tạo thành một đường cong tà mị, “Ngoại trừ cái này, cô ấy không nói gì nữa?”
Nhíu mày, Đoạn Vô Ngân hơi hơi gợi môi lên, “Cô Thuỷ nói diễn kịch xong rồi, mọi người giải tán thôi!”
“Cô ấy đi rồi?”
“Ừ!”
Vẻ mặt Đường Diệc Sâm cất giấu một tia thâm ý khác, “Tôi biết rồi, cậu cũng bận cả một ngày, trở về đi.”