Anh Quốc
Gần bãi biển, cảnh sắc thiên nhiên tươi mới.
Không khí trong lành, một tòa biệt thự màu xanh dương pha chút trắng ngà, nằm gọn kế bên giàn hoa tường vi khoe sắc rực rỡ.
Bên trong căn biệt thự không khi nào ngớt tiếng nói cười.
"Tiểu Nhiên con định bao giờ cho ba đám nhóc gặp con?" mẹ cô ôm đứa nhỏ cưng nựng.
Cô đưa mắt nhìn 2 bảo bối đáng yêu trên tay ông bà mà thở dài "Ba mẹ cũng biết, anh ấy hiện tại là người đã có gia đình, con không muốn bảo bối của mình bị coi là con hoang.
Tiền con kiếm được không đủ nuôi 2 đứa nhỏ sao?"
"Nhiên Nhiên nói đúng, bà xem giờ nhà chúng ta còn thiếu gì nữa sao?".
Ba cô ôm cháu gái đưa mắt nhìn mẹ cô hỏi.
Bà cũng chỉ muốn con gái mình có nơi có chốn thôi mà "Tùy cha con ông vậy, miễn sao bảo bối luôn khỏe mạnh là được"
Cô nhìn mà ghen tị với 2 đứa nhỏ ghê "Ba mẹ con cũng là bảo bối của 2 người đó"
"Chị ra rìa từ khi 2 bảo bối xuất hiện rồi, em trai đáng yêu của chị còn bị bỏ rơi đây".
An Bình từ ngoài bước vào nhà lên tiếng an ủi chị gái.
Cô thấy em trai liền ấm ức tố cáo "Em xem chị em vất vả mới sinh ra chúng, giờ thì hay rồi chúng cướp mất ba mẹ của chị"
Cậu rất sẵn lòng ôm ấp vỗ về an ủi chị gái.
Nếu cảnh này để đám đàn em hay đối thủ của cô biết được.
Chắc chắn họ cười đến nội thương.
Ba mẹ cô đã quá quen thuộc với cảnh này, nên mặc kệ 2 chị em nhà ai kia.
Hai đứa nhóc tuy không hiểu chuyện gì vẫn cùng nhau cười lên khanh khách như trêu ngươi cô.
"Đấy em xem, để vài năm nữa lớn một chút xem chị trị chúng thế nào"
An Bình nghe xong chỉ biết mặc niệm trong lòng một phút cho 2 đứa cháu bảo bối.
Chọc ai cũng được đừng chọc chị cậu giận.
Cậu còn phải sợ đây, huấn luyện địa ngục đó, toàn những chiêu thức những bài tập mà đến giờ chỉ cần nghe cậu đã sợ hãi.
Chị cậu thế nhưng thuần hóa được 2 con sư tử, một con cọp bạch tạng.
Thú cưng của bã rất chi khác người.
Nói về phần ba mẹ cô, từ sau vụ tai nạn máy bay xảy ra.
Liền tuyên bố cùng bên ngoài, ra nước ngoài một thời gian công ty giao cho con trai thứ 2 Phan An Bình điều hành.
Sắp xếp ổn thỏa, liền cùng nhau đi du lịch, trong lúc ấy mẹ cô trách móc ba cô nhiều lắm.
Quá khổ tâm ông đành mang bà đến gặp con gái.
Biết được mọi chuyện bà ôm cô khóc mất mấy ngày.
Thế là hai ông bà quyết định ở lại chăm sóc cô lúc bầu bí, thai nghén.
Không có chồng, không có người yêu, cô vẫn luôn có gia đình bên cạnh mọi lúc.
Ngày hai bảo bối chào đời là một đêm trăng rằm tháng mười rất đẹp.
Đúng