Bài kiểm tra hoá toàn bộ đều là câu căn bản, làm vậy là để ước chừng tình hình ôn tập của mọi người trong kỳ nghỉ hè.
Yến Hảo là một đứa bé ngoan kiên trì học thêm suốt nghỉ hè, nên làm xong bài vẫn còn thời gian ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Dương Tùng dùng chân đá đá Yến Hảo dưới gầm bàn, nháy mắt ra hiệu cho cậu khi cậu nhìn sang, mày ngầu vậy luôn hả cụ Hảo?
Yến Hảo quay đầu ngắm cảnh.
"Hứ, ngầu lắm."
Mặc dù bài tập của Dương Tùng là chép, nhưng cậu ta sẽ không làm vậy khi kiểm tra.
Cho dù bài thi kín chữ của bạn thân bày ra trước mặt mình, cậu ta vẫn sẽ không chép dù chỉ một đáp án.
Không biết thì không biết, trống không cũng cực kỳ thoải mái.
"Aiz, sao vẫn chưa hết tiết nữa, mông tao sắp đọng nước cả rồi."
Dương Tùng hơi ngồi lên, cho cái quần ẩm ướt hong chút: "Tiểu Hảo, mày đừng chắn trước cửa sổ nữa, dựa ra sau tí đi."
"Đang giờ thi, đừng ồn ào."
Yến Hảo nhớ đến tin nhắn "À" Giang Mộ Hành gửi lớp phó lao động, ngón tay đang nâng má dùng sức bóp một cái, lưu lại dấu đỏ trên gương mặt.
Cậu trải tờ giấy nháp xuống bàn, nhanh chóng viết hàng chữ, cánh tay đụng Dương Tùng cái.
Khoé mắt Dương Tùng quét qua, trông thấy nội dung trên tờ nháp.
Yến Hảo: Hỏi mày cái này, nếu mày phát hiện có người thích tao, mày sẽ làm gì?
Dương Tùng rải hàng rơm rạ ở dưới: Ai nghĩ quẩn đến mức tỏ tình với mày thế?
Yến Hảo không xàm với cậu ta, nghiêm túc hỏi trên tờ giấy: Liệu mày có từ chối hộ tao không?
Dương Tùng nghiêm túc đáp: Nói nhảm.
Yến Hảo rất cố chấp, cậu lại viết: Thế tức là có, hay là không?
Dương Tùng quái lạ nhìn cậu một hồi mới viết hai chữ như cọng cỏ: Có chứ.
Thấy câu trả lời của Dương Tùng, Yến Hảo lập tức ỉu xìu.
Dương Tùng ngờ vực nhìn cậu, vô cùng cợt nhả hỏi bằng khẩu hình miệng: Này bro, có chuyện gì thế?
Yến Hảo không ngó ngàng tới cậu ta.
Cô hoá ở lối đi bên kia thì có: "Có người, bản thân không học tốt còn ảnh hưởng người khác."
Dương Tùng lười biếng nói: "Cô ơi, cô muốn nói em thì cứ nói thẳng là em đi."
Cả lớp: "..."
Sau đó Dương Tùng thành công ra ngoài hong mông.
.
Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành quay đầu nhìn về hướng cậu, cậu tức khắc nhoẻn khoé môi mỉm cười, trên mặt viết bốn chữ "Tôi làm xong rồi", trông như một đứa nhỏ chờ được khen thưởng, tự mãn lại tung tăng, bông hoa hồng nhỏ đong đưa trên đỉnh đầu.
Giang Mộ Hành dời ánh mắt về bài thi, đặt một tay lên môi.
Tống Nhiên đang lén lấy túi que cay trong ngăn bàn, vốn muốn nhìn xem cô có đến không, kết quả bắt gặp Giang Mộ Hành đang cười, hơn nữa còn là kiểu cười vô cùng cưng chiều, cậu ta sốc đến mức nhảy dựng khỏi ghế.
Sau đó Tống Nhiên cũng ra ngoài.
Ngoài hành lang, Dương Tùng nắm tay nện một cái lên bả vai cậu ta: "Trượng nghĩa!"
Tống Nhiên ngửi hương que cay trên tay, biểu cảm ngẩn ngơ: "Người anh em, mày tin nổi không?"
Dương Tùng rung chân: "Sao?"
Tống Nhiên lẩm bẩm: "Ban nãy tao gặp quỷ..."
Mặt mũi Dương Tùng tràn đầy nghiêm trọng: "Lão phu chỉ từng nghe nằm mơ giữa ban ngày, chưa từng nghe gặp quỷ giữa ban ngày.
Xin hỏi chàng trai đây, quỷ ở đâu?"
Khuôn mặt Tống Nhiên cũng nghiêm trọng: "Gần ngay trước mắt."
Dương Tùng: "..."
Tống Nhiên tháo kính, xoa con mắt khô khốc: "Buổi tối làm ván đi."
Dương Tùng "chậc": "Mày còn nhiệt huyết hơn cả tao."
Tống Nhiên bày ra bộ dạng thanh thiếu niên sa sút tinh thần: "Tao trống rỗng."
"Tao thấy mày còn thận hư nữa, mặt đúng kiểu uể oải suy sụp." Dương Tùng đánh giá trên dưới cậu ta, "Có phải mày nửa đêm không ngủ được nên cày phim suốt không?"
Tống Nhiên kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ đại tiên nhìn trộm thiên cơ?"
Miệng Dương Tùng giật giật.
Tống Nhiên đeo lại kính, phiền muộn thở dài: "Hồi trưa tao ăn đào, trúng phải quả có sâu mà chỉ còn nửa con, hại tao nôn cơm trưa ra, bây giờ vẫn ám ảnh, đến que cay cũng không thể an ủi tâm hồn bị tổn thương của tao."
Dương Tùng không hề thiện lương đến một câu: "Nhưng que cay có thể mang đến cho mày một cục mụn trên trán."
Mắt Tống Nhiên trợn trắng: "Trong game mày đâu khốn nạn thế này."
Dương Tùng cà lơ phất phơ: "Giống mày."
.
Giờ học, trên hành lang chỉ có Dương Tùng và Tống Nhiên, hai người họ không xót xa vì làm bạn khố rách áo ôm, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Tống Nhiên rất ôn hoà đề cập: "Yến Hảo làm bài kiểm tra thế nào?"
Dương Tùng liếc mắt: "Chi?"
Tống Nhiên đè thấp giọng: "Không ít người muốn thấy nó xấu mặt."
Dương Tùng xanh mặt chửi tục: "Chó má gì vậy, mẹ cái lũ rảnh háng!"
"Bình thường thôi, tao là người từng trải." Tống Nhiên né cái chân Dương Tùng đap tới, "Ý tao là tao từng làm nạn nhân."
Dương Tùng nóng nảy: "Mày đếch nói hết trong một câu được à?"
"Được rồi được rồi, lỗi của tao." Tống Nhiên nói tiếp chuyện trước đó, "Mày biết tao lo lắng gì không, tao sợ bài kiểm tra đầu tiên trong năm lớp 12 của Yến Hảo làm không được tốt, lòng sẽ nảy sinh thất vọng."
"Lại thêm ánh mắt và lời bàn của người khác, nó sẽ phủ nhận bản thân, rồi không gượng dậy nổi."
Dương Tùng lau mặt: "Lúc tao bị cô mời ra hóng mát, nó đã làm xong rồi, vô cùng nhàn nhã."
Tống Nhiên dựa lưng vào vách tường: "Khá phết."
"Trước đây trong các môn tự nhiên, nó giỏi hoá nhất.
Bây giờ còn được Ba chấm thuỷ phụ đạo, vô cùng chắc." Dương Tùng cười nhạo, "Người muốn chê cười nó, e rằng sẽ thành người bị chê cười."
Phản ứng Tống Nhiên trì trệ: "Ba chấm thuỷ là ai?"
Dương Tùng nhìn cậu ta như nhìn một đứa thiểu năng: "Mày đoán xem?"
Một lát sau, con mắt sau thấu kính của Tống Nhiên có phần co rút, lão Giang biết mình là Ba chấm thuỷ không?
Dương Tùng lên cơn nghiện thuốc, cậu ta dùng đầu lưỡi đỡ răng: "Nể tình hai ta tiếu ngạo giang hồ trong game, nếu mày phát hiện Ba chấm thuỷ bắt nạt Tiểu Hảo nhà tao, cảm phiền báo cho tao biết một tiếng."
Mặt Tống Nhiên đen lại: "Bắt nạt gì, Tiểu Hảo nhà mày là một tồn tại đặc biệt trong lão Giang nhà tao, được đối xử tốt ghê gớm, ngay cả đứa ngồi cùng bàn từ lâu là tao cũng phải đứng sang bên cạnh."
Dương Tùng gãi mái tóc húi cua cứng rắn, định mở miệng thì cô hoá xuất hiện, chiếc váy hoa ưu nhã lay đưa cạnh bắp chân, đôi giày thấp gót cộc cộc cộc dừng trước mặt bọn họ.
"Mấy anh nói gì mà sôi nổi thế, cho tôi nghe một chút nào."
Dương Tùng: "..."
Tống Nhiên: "..."
.
Thời gian biểu trực nhật của lớp 12-1 bắt đầu từ bàn thuộc hàng cuối cùng tổ cuối cùng, trong ngày tựu trường đầu tiên chính là Yến Hảo và Dương Tùng.
Trước đây Dương Tùng toàn phụ trách hơn nửa phòng học, cùng với hai tấm bảng đen ở đầu cuối.
Mặc dù cậu ta lười, là loại người bình dầu muối trong nhà bị đổ cũng sẽ không dựng lên, nhưng việc trực nhật thì vẫn rất nghĩa khí với bạn bè.
Ai bảo người trực nhật cùng là bạn nối khố cậu ta chứ.
Dương Tùng tuyệt đối không ngờ rằng, bữa nay trực nhật, người anh em lại bảo cậu ta về trước.
"Một mình mày có thể làm?"
Yến Hảo cất ê