Ngày đầu tiên của lớp 12, Yến Hảo thực hiện xong nguyện vọng cùng quét dọn lớp với Giang Mộ Hành.
Trên đường trở về cậu phiêu quá, suýt nữa lái xe ngã xuống rãnh.
Một chân Giang Mộ Hành chống đất, xương lông mày nhô lên: "Đạp xe cũng lơ đãng?"
Yến Hảo mặt không đỏ tim không đập mạnh nói láo: "Tôi có đâu."
Giang Mộ Hành lạnh lùng nói: "Vậy ban nãy cậu làm gì vậy? Drift xe?"
Yến Hảo cúi gằm đầu.
Thần sắc Giang Mộ Hành lạnh lẽo: "Lúc đạp xe cậu đang nghĩ cái gì?"
Yến Hảo nhịn không được lẩm bẩm: "Nghĩ cậu."
Đoạn hoảng đến nắm chặt đầu xe, vừa lo lắng bất an vừa an ủi mình rằng trên đường nhiều xe, âm thanh hỗn loạn, hẳn Giang Mộ Hành không nghe thấy.
Yến Hảo đợi một lát vẫn không đợi được phản ứng của Giang Mộ Hành, cậu cúi đầu vuốt tóc mái, cẩn thận từng li từng tí liếc trộm.
Giang Mộ Hành khép hờ mắt, mãi mới mở miệng, giọng điệu không sắc nhọn bức người như trước: "Đường sá không phải phòng khách trong nhà, xe chạy tới chạy lui, cậu không thể chờ về nhà hẵng nghĩ sao? Thiếu chút thời gian này?"
Yến Hảo tủi thân mím môi.
Gương mặt góc cạnh rõ ràng của Giang Mộ Hành hướng qua cậu: "Tôi nói sai?"
"Không sai không sai." Yến Hảo bật thốt, "Lớp trưởng cậu nói rất đúng, cậu nói gì cũng đúng."
Giang Mộ Hành: "..."
"Vậy đạp xe đàng hoàng được chưa?"
Yến Hảo lẩm bẩm: "Được."
Giang Mộ Hành gạt chân chống, đặt chân lên bàn đạp, dứt khoát đạp xuống dốc.
Yến Hảo xoa xoa gương mặt rướm đầy mồ hôi, khi phát cáu Giang Mộ Hành dữ thật.
Nhưng Giang Mộ Hành là đang quan tâm an nguy của cậu.
Như một người bạn.
Nếu Giang Mộ Hành biết người bạn này muốn hôn hắn, lên giường, yêu đương, kết hôn, không biết sẽ nghĩ thế nào...
.
Buổi tối, Yến Hảo viết nhật ký, ghi chép chuyện quét dọn lớp, bóc miếng sticker nhỏ hình trái tim dán ở cuối cùng, miết phần viền của nó.
"Aiz."
Yến Hảo thở dài, nếu sang năm có thể nhận được giấy báo của đại học A, rồi thổ lộ Giang Mộ Hành thành công ngay hôm đó, sau đấy cùng dạo quanh ba điểm hẹn hò lớn của trường một lượt, để lại những cái hôn ướt át và những cái ôm ấp thật chặt.
Vậy cấp ba của cậu có thể hạ một dấu chấm hết rực rỡ màu sắc.
Nghĩ thế, Yến Hảo viết xuống trang nhật ký cuối cùng.
"Cốc cốc."
Tiếng gõ cửa cắt ngang mộng đẹp của Yến Hảo, cậu cất quyển nhật ký vào ngăn kéo: "Đến đây."
"Ôn tập, làm bài thi, bạn trai, ôn tập, làm bài thi, bạn trai,..."
Yến Hảo lầm bầm ra mở cửa, hít một hơi mỉm cười mở cửa phòng: "Lớp trưởng, tối nay tôi cần làm mấy đề?"
Giang Mộ Hành về phòng khách: "Bốn."
Nụ cười Yến Hảo dần biến mất: "Cũng ổn, chỉ là bài thi mà thôi."
Giang Mộ Hành dừng bước, nghiêng đầu liếc cậu một cái: "Mạnh miệng."
Yến Hảo chán chường sờ mũi, lê dép theo sau hắn: "Tôi đang tìm niềm vui trong nỗi buồn mà lớp trưởng."
Giang Mộ Hành đột ngột xoay người.
Yến Hảo kịp thời phanh lại, đầu tiên cậu khó hiểu tại sao Giang Mộ Hành dừng, muốn nói gì à? Ké đến buồn bực vì mình không thừa cơ đâm vào ngực hắn.
Phản ứng nhanh quá đấy, sao bình thường không bén nhạy như vậy? Yến Hảo phỉ nhổ bản thân.
"Hiện tại là giữa tháng tám, tháng sáu năm tới thi đại học.
Giai đoạn này cậu ngoại trừ ôn tập thì chính là ôn tập, đời sống khô khan sẽ kéo thời gian dài hơn so với cậu tưởng tượng.
Tôi hỏi cậu,"
Giang Mộ Hành từ trên cao nhìn xuống cậu: "đã chuẩn bị sẵn sàng kiên trì đi tiếp chưa?"
Hàng lông mi hơi vểnh của Yến Hảo rung mấy cái, tầm mắt hướng về cánh tay đang buông thõng cạnh đường may quần của Giang Mộ Hành: "Lớp trưởng, sao cậu hỏi câu này?"
Giang Mộ Hành không trả lời câu hỏi của cậu mà nặng nề nói: "Vào lúc cậu chưa chọn lựa, cậu vẫn còn nhiều lựa chọn.
Nhưng nếu cậu đã chọn rồi thì phải cắn răng tiếp tục, bất kể gian nan bao nhiêu vẫn phải tiến lên phía trước."
Cảm xúc Yến Hảo có phần phức tạp, không chỉ đơn giản là xúc động và kinh ngạc, cậu rũ mắt gặm móng tay.
"Lớp trưởng, có phải cậu sợ tôi bỏ dở giữa chừng không?"
Thêm nữa là, rốt cuộc trong lòng cậu tôi là một người bạn thế nào? Có phải nếu tôi nỗ lực hơn thì đằng sau có thể xuất hiện thêm một chữ không?
.
Giang Mộ Hành không nói lời nào đến sofa ngồi xuống.
Yến Hảo nhanh chóng đi qua ngồi xuống sàn.
Cậu nằm nhoài trên bàn trà, với lấy đĩa trái cây: "Lớp trưởng, khẳng định cậu không biết tôi quyết tâm bao nhiêu."
Đoạn xé bịch bánh gạo cắn một miếng, giọng nói mơ hồ: "Tôi không sắp xếp cho mình con đường thứ hai, chỉ có vô đại học A, không còn gì khác."
Giang Mộ Hành trầm mặc chốc lát: "Yến Hảo, cậu không nghĩ tới lý do tôi muốn giúp cậu?"
Yến Hảo run lên một hồi, ngậm non nửa cái bánh gạo ngửa đầu: "Là gì?"
Cơ thể Giang Mộ Hành nghiêng về trước tạo thành đường cong tràn ngập uy thế, nhìn thiếu niên ngồi bên chân hắn: "Bởi lúc cậu đi dạo đại học A, nhìn một cục đá cũng mang ánh mắt hâm mộ."
Mặt Yến Hảo như thiêu như đốt, cậu vội cắn nửa cái bánh vào miệng, nhìn quanh nói câu: "...!Thực ra nó cũng ổn mà."
Không sai, đúng là tôi thích.
Nhưng tôi đặt đại học A làm mục tiêu, kiên định dũng cảm ra sức thực hiện chỉ vì đó là nơi cậu chọn, tôi muốn tương lai của cậu có tôi.
Giang Mộ Hành hơi ngửa về sau dựa vào ghế, mắt khép nửa, chẳng rõ ánh mắt đang rơi tại đâu, âm điệu đều đều, không nghe ra cảm xúc gì.
"Thích một thứ, có thể giấu nhất thời, không thể giấu cả đời, chắc chắn sẽ có lúc lộ ra ngoài.
Tôi có thể nhìn ra rằng cậu rất thích đại học A."
Tim Yến Hảo đập rộn lên trong nháy mắt, hô hấp loạn không kiềm chế nổi.
Vậy còn việc tôi thích cậu? Cậu có nhận ra không?
.
Có đôi ba giây ngắn ngủi, Yến Hảo muốn đặt tay lên đùi Giang Mộ Hành, định bụng đánh cược xem liệu có bị hất ra không.
Nhưng suy nghĩ này chưa kịp bén rễ nảy mầm đã lụi tàn.
Yến Hảo cong ngón tay, cậu lại nghĩ tới hai đĩa tài liệu của mình.
Hay là ném một phim vào trong thư mục, chộp cơ hội, vờ như cực kỳ vô ý mở ra trước mặt Giang Mộ Hành, xem hắn phản ứng thế nào?
Hình như cái này còn mạo hiểm hơn so với sờ chân.
Lỡ Giang Mộ Hành mang biểu cảm kỳ thị đồng tính buồn nôn, chắc chắn Yến Hảo sẽ khóc.
Yến Hảo lại xé bịch bánh gạo, không yên lòng gặm cắn.
Không thể chặt đứt đường lui của mình, cần nghĩ sách lược có tiến có lui, như thế nào mới tốt đây?
Giang Mộ Hành liếc người miệng ăn không ngừng, tính toán nhỏ viết cả trên mặt, tự cho là giấu rất khá.
Hắn vuốt sợi tóc trên trán hai cái, nhắm mắt thở dài.
"Bảy giờ rồi."
Yến Hảo "ồ": "Lớp trưởng, cậu nói gì?"
Giang Mộ Hành mở hờ mắt, chỉ chỉ đồng hồ treo tường, chỉ chỉ bài thi trên bàn, lại ra hiệu cậu nhìn kế hoạch học tập dán trên tường.
"..."
Yến Hảo yên lặng bò dậy, bước đến trước bàn xem bài thi lật từng tờ.
Đây đều là Giang Mộ Hành chọn cho cậu, nhằm vào