Yến Hảo vừa đến chỗ ba cậu liền ngủ bù, ngủ đến trời đất u ám, mơ mơ màng mành tưởng mình còn trong nước nên vô thức dịch sang bên cọ cọ, không chạm phải cơ thể ấm nóng chân thực mà chỉ có ga giường lành lạnh.
Thoắt cái mở mắt.
Yến Hảo vừa dậy thì gọi Giang Mộ Hành ngay, bắt máy rất nhanh, cậu lầu bầu: "Tôi ngủ một giấc mà ngủ đến ngất luôn."
Bên phía Giang Mộ Hành là buổi tối, hắn đang xem thời sự: "Ba mẹ cậu đâu?"
"Đều đang bận rộn trong công ty." Yến Hảo duỗi lưng, "Kể cậu nghe, thư ký của ba tôi mua cho tôi một quả cầu thuỷ tinh."
Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo nghiêng người kẹp chăn: "Là cái kiểu vòng quay ngựa gỗ có tuyết bay, hộp nhạc Vùng đất linh hồn, cậu nói xem chú ấy nghĩ gì thế?"
Giang Mộ Hành đáp: "Cậu đáng yêu."
Khoé miệng Yến Hảo không kiềm được cong lên: "Vậy sao trước đây mua sách chứ không mua thứ đồ chơi ấy?"
Giang Mộ Hành vẫn dùng ngữ điệu như trần thuật sự thật, không xen lẫn mờ ám màu mè gì đó, mang vẻ bình tĩnh nghiêm túc: "So với trước đây, cậu hiện tại càng đáng yêu hơn."
Yến Hảo: "..."
"Tôi nghĩ cậu đang gạt tôi, nhưng tôi vẫn rất thích."
Giang Mộ Hành dựa vào ghế sofa: "Dậy ăn ít gì đi."
"Đợi lát nữa." Yến Hảo ngáp một cái, "Nói cậu nghe nhé, tôi nằm mơ thấy cậu."
Trong điện thoại là thông báo tròn vành rõ chữ của người chủ trì, gần như sắp che tiếng hít thở của Giang Mộ Hành, hắn không lên tiếng.
Yến Hảo như dạy dỗ bạn nhỏ: "Cậu phải hỏi mơ cái gì."
Giang Mộ Hành phối hợp nói: "Mơ cái gì?"
"Tôi mơ thấy cậu đang ở cửa lớp chúng ta." Yến Hảo hồi tưởng mộng cảnh, đứt quãng, "Là thật nhiều năm sau, hình thể cậu trong mộng trưởng thành hơn bây giờ rất nhiều; tóc đánh sáp chải ra sau, là cái kiểu vuốt ngược ấy; đeo kính gọng đen; mặc bộ âu phục màu xanh đậm, trang trọng lại anh tuấn cấm dục.
Cậu đứng ở cửa sau..."
Giang Mộ Hành khép hờ mắt: "Hửm?"
Giọng mờ trầm, âm cuối hững hờ giương cao, hết sức gợi cảm ghẹo người.
Cái tai đang áp điện thoại của Yến Hảo cháy bỏng, cậu cọ cọ chăn, thỏ thẻ: "Cậu gọi tên tôi."
Cổ họng Giang Mộ Hành khẽ động, nghe cậu nói: "Lúc đó đang học mà, giáo viên cho tôi ra ngoài.
Tôi vừa đứng dậy đi đến trước mặt cậu thì cậu ôm chầm lấy tôi, khóc gọi ba tôi."
"..."
Yến Hảo: "Tôi hãi mà tỉnh dậy, sau đó tôi lại nằm mơ..."
Giang Mộ Hành ngắt lời cậu: "Được rồi."
Yến Hảo: "Để tôi nói nốt."
Giang Mộ Hành: "Giấc mơ thứ hai của cậu là tôi làm cậu."
Yến Hảo: "Sao cậu biết?"
Giang Mộ Hành: "Còn có thể thở gấp hơn nữa không?"
Yến Hảo dùng hành động nói cho Giang Mộ Hành, cậu rất có thể.
Cuộc gọi này nhuốm màu sắc, bổ sung hơi thở ồm ồm và nhịp tim kịch liệt.
Yến Hảo cố tình, cậu muốn Giang Mộ Hành biết rằng tôi nhớ cậu đến khó chịu, cậu cũng phải chịu theo tôi.
.
Tầm một giờ, thư ký Trần đón Yến Hảo đến khách sạn.
Trong phòng riêng toàn các nhân vật nổi tiếng của giới kinh doanh.
Yến Minh Thành đón con trai đến đây một là vừa khéo có bữa tiệc, hai là nhân cơ hội cho con trai lộ mặt.
Vào phòng riêng, Yến Hảo tức khắc không còn là học sinh lớp 12 bình thường, mà là con trai của ông tổng CLM.
Mỗi lời nói cử chỉ của cậu đều rất có giáo dưỡng, ra vẻ ngoài mặt rất đúng chuẩn, không khiến ba cậu mất thể diện.
Đang khi nâng ly cạn chén, Yến Minh Thành cười ngày càng nhiều.
Nơi thương trường anh lừa tôi gạt khó bề phân biệt hư thực, không có bạn bè chân thành, chỉ có hợp tác lợi ích.
Song nghe người khác khen con trai mình, ông vẫn không kiềm được tâm trạng vui vẻ.
Nửa phần sau buổi tiệc, Yến Hảo ra ngoài hóng mát, vô cùng bất ngờ đụng phải một người quen trên hành lang, Uông Phi Phi, con gái quý giá của cục trưởng Uông.
Uông Phi Phi mang mái tóc màu đỏ, chuốt mascara đeo bông tai lớn, boots đùi màu đen phối đầm bó sát, nó còn rất ngắn, để lộ cặp chân trắng.
Yến Hảo suýt nữa không nhận ra.
Trong ấn tượng Uông Phi Phi không trang điểm, mái tóc màu đen rất dài rất thẳng như thác nước, luôn mặc váy dài đến mắt cá chân cùng áo sơmi hoặc áo len, mang vẻ thục nữ và điềm đạm nho nhã.
Uông Phi Phi túm túm váy, vô cùng ngượng ngùng: "Sao em lại ở đây?"
Yến Hảo chỉ phòng riêng bên trái: "Ăn cơm."
Uông Phi Phi vén tóc: "Sang từ bao giờ thế?"
Yến Hảo ngửi thấy mùi rượu trên người cô, chắc là đến cùng nhóm bạn: "Ngay hôm nay, nghỉ quốc khánh."
"À phải, quốc khánh, chị còn quên mất cái này." Uông Phi Phi cười nói, "Chắc em nghe ba chị nói rồi, cuối năm chị sẽ về nước."
Yến Hảo gật đầu: "Có nghe."
Uông Phi Phi cảm nhân được sự xa cách của cậu, ý cười trên mặt cứng đờ: "Tiểu Hảo, lần trước chúng ta gặp mặt là đoan ngọ năm nay, cũng chưa bao lâu, sao chị cảm giác em thay đổi thật nhiều."
"Thay đổi thật nhiều à?"
Yến Hảo gãi má, nói một mình: "Có lẽ là vì thầm mến tu thành chính quả."
Uông Phi Phi kinh ngạc mở to hai mắt: "Em yêu đương?"
Yến Hảo rộng rãi thừa nhận: "Phải."
Uông Phi Phi lại cười: "Mối tình đầu em hả."
"Lớp 12 yêu đương, đến chị cũng không dám, em biết nghĩ thoáng thật."
Yến Hảo cũng cười: "Hết cách, ai bảo người đó cứ khiến em thích đây."
.
Uông Phi Phi thả lỏng, tay nắm bả vai cậu: "Lần đầu tiên chị thấy em thẳng thắn bộc lộ mình như vậy.
Nào chị về nước em dẫn người ta ra giới thiệu với chị chút nhé, tốt xấu gì chị cũng là vị hôn thê của em."
Yến Hảo ngưng cười: "Tào lao."
"Tào lao cái gì, hồi bé chính miệng em nói."
Uông Phi Phi biết tính cậu kỳ quặc, nắng mưa thất thường, đã quen từ sớm, giờ thấy cậu trở mặt cũng không coi là chuyện to tát mấy, tiếp tục nói: "Tranh đám cưới em vẽ chị còn giữ này."
Câu này là giả, bức tranh đó đã mất từ tám trăm năm trước.
Uông Phi Phi lớn hơn Yến Hảo hai tuổi, năm nay vừa tròn hai mươi, quen mấy ông bạn trai ở nước ngoài, tình cảm tự do không bị cản trở, nhưng bọn họ đều không thuộc phạm vi đối tượng kết hôn của cô.
Quan niệm của cô là trước ba mươi tuổi thoả sức chơi, qua ba mươi tuổi tìm người kết hôn chăm sóc gia đình.
Yến Hảo là ứng cử viên lý tưởng của cô, chưa bao giờ thay đổi.
Gia cảnh tốt, vẻ ngoài ổn, tính cách kém tí cũng được, dù sao kết hôn rồi vẫn có các vòng tròn xã hội riêng.
Uông Phi Phi còn định bụng tìm cơ hội tự mình dạy Yến Hảo từ cậu bé trở thành đàn ông.
Không ngờ cậu vậy mà lại yêu đương năm lớp 12, đã có người phụ nữ khác đoạt lấy chuyện này trước mặt cô.
Trông có vẻ đang trong tình yêu nồng nhiệt, vô cùng mù quáng, lại không biết sang năm tốt nghiệp rồi sẽ chia tay.
Uông Phi Phi đang nghĩ ngợi thì bên tai truyền đến tông giọng cứng rắn của Yến Hảo: "Sau này chị đừng nói linh tinh nữa, không có vị hôn thê gì cả."
Sắc mặt Yến Hảo rất khó coi.
Uông Phi Phi bị gắt, không khỏi buồn cười: "Mười tám tuổi em yêu đương còn tưởng là thật?"
Yến Hảo gạt tay cô, nhìn chòng chọc vào cô, trong mắt không có ánh sáng, tựa như sắc trời trước khi mùa đông giá rét bão tuyết ập đến, vừa tối lại lạnh.
Uông Phi Phi rén trong lòng: "Bỏ đi, với tình trạng hiện giờ của cậu, chị có nói gì cậu cũng không nghe.
Chẳng bao lâu nữa, không cần chị nói gì cậu vẫn tự có thể..."
Yến Hảo không chờ cô nói xong liền đi.
Uông Phi Phi hơi hối hận khi đã nói vậy, không nên nói.
Một người đang trong tình yêu thắm thiết, bạn giảng đạo lý với cậu ta, cậu ta sẽ kể bạn tình cảm mình chân thành bao nhiêu, không cùng một tần số.
Mắt thấy Yến Hảo chạy ngay vô phòng vệ sinh, Uông Phi Phi chạy bước nhỏ đuổi theo: "Tiểu Hảo, em đừng giận, chị chỉ tuỳ tiện nói chút thôi, không có ý gì khác."
Yến Hảo không ngoái đầu.
Uông Phi Phi không buông tha.
Tình yêu học sinh cấp ba quá non nớt, không chịu được cám dỗ và mưa gió, có thể chỉ duy trì mấy ngày, mấy tuần, một hai tháng, nói không thích là không thích ngay, căn bản không chống đỡ đến tốt nghiệp sang năm.
Cô cũng không muốn vì tí việc này mà khiến quan hệ với Yến Hảo trở nên gượng gạo.
.
Yến Hảo bị Uông Phi Phi ngăn lại, tình thế hết sức căng thẳng.
Yến Minh Thành xuất hiện ngay lúc mấu chốt, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Uông Phi Phi cười ngượng giải thích: "Chú, con mới biết chuyện Yến Hảo yêu đương, có nói hai câu em ấy không thích nghe lắm."
Yến Minh Thành nhìn con trai một chút, mặc dù ông rất hiếu kỳ yêu đương khi nào, đối phương là ai, nhưng ông sẽ không trò chuyện việc này trước mặt người ngoài.
Con trai của mình, mình che chở.
"Trưởng thành rồi, yêu đương thì cứ yêu đương, chuyện của mình tự mình làm chủ."
Yến Minh Thành vừa nói thế, ánh mắt con trai lại sáng đến mức ông tê cả da đầu, trong lòng có dự cảm không tốt.
Ngay lúc này, điện thoại Yến Hảo rung lên.
Giang Mộ Hành nhắn tin, Yến Hảo chẳng thèm nghĩ ngợi bấm mở.
- Tôi chuẩn bị ngủ, có việc thì gọi cho tôi, không có việc cũng có thể gọi cho tôi, ngoan một chút.
Yến Minh Thành đứng cách gần đó, khoé mắt liếc thấy nội dung tin nhắn.
Không biết nghĩ đến điều gì, sắc mặt biến đổi nhanh tại chỗ.
Yến Hảo hồi âm Giang Mộ Hành, không nói lời nào đứng.
Uông Phi Phi phát hiện bầu không khí giữa hai cha con đột nhiên trở nên rất quái.
Một đang ở bờ vực mất khống chế, một thật yên lặng.
Cô lén chuồn, hôm khác lại xin lỗi.
.
Vốn Yến Hảo muốn ôn tập đi ôn tập lại bản nháp, tối tìm thời gian thoải mái chút ngả bài với ba mẹ, rốt cuộc xảy ra bất ngờ.
Mọi thứ đều hoảng loạn kéo đến.
Yến Minh Thành rời tiệc bạn hợp tác, Nghê Thanh ở thành phố khác trực tiếp kết thúc hội nghị, vội vàng chạy tới.
Lúc cả nhà gặp mặt là khoảng ba giờ chiều, mây trắng gió ấm, thời tiết làm người ta thanh thản.
Phòng khách ngột ngạt đến cực điểm.
Nghê Thanh ngồi trước quầy bar uống rượu, Yến Minh Thành hút thuốc bên cửa sổ.
Đôi vợ chồng đều đang dùng phương thức của mình để tiêu hoá cảm xúc tiêu cực, tránh khỏi lời nói làm tổn thương con trai.
Con trai hiếm khi thân thiết với họ, không ai muốn phá huỷ một gia đình hoà thuận khó kiếm.
So với sự bất lực của vợ, cảm xúc Yến Minh Thành phức tạp hơn rất nhiều.
Từ rất lâu ông đã biết con trai mình thầm mến một người, gần như là sinh viên đại học A, học bá.
Chính vì người ấy con trai mới đặt một mục tiêu vĩ đại, phấn đấu đánh cược một lần.
Nhưng mỗi lần gọi điện thoại, con trai đều không phàn nàn, vẫn đùa cợt như trước đây, cứ như học tập rất vui vẻ.
Bây giờ nghĩ lại, không phải học tập khiến cậu vui vẻ, mà là người phụ đạo.
Yến Minh Thành bóp mạnh ấn đường, khi đó ông còn cổ vũ con trai, kêu cậu không cần phải để ý đến cái khác, cứ việc theo đuổi.
Giờ hay rồi, con trai thật sự đã theo đuổi về tay.
Xuất sắc là xuất sắc, điểm này không thể chê, nhưng không phải một cô nàng, mà là một thằng nhóc.
.
Phòng khách im ắng đến doạ người.
Yến Hảo ôm chân ngồi trên sàn nhà, mặt hướng ánh nắng rải vào ngoài sân.
"Cốp."
Lúc đặt chai rượu xuống Nghê Thanh không khống chế được lực, tiếng động phát ra bị phóng đại bởi tĩnh lặng, nghe có đôi phần chấn động lòng người.
Yến Hảo phản xạ có điều kiện run lên một cái.
Nghê Thanh thấy vậy, hốc mắt tức thì đỏ lên: "Hảo Hảo, con..."
"Con đang đọc học lớp 12, đứng trước kỳ thi đại học, một khi con tập trung vào quá nhiều tình cảm, chỉ một mâu thuẫn nhỏ nhặt cũng sẽ hao phí rất nhiều tinh lực, rồi lại vì thiếu kinh nghiệm mà không cách nào kết nối hiệu quả.
Con sẽ khó chú ý học tập, cuộc sống cũng sẽ nảy sinh ảnh hưởng cực kỳ tiêu cực."
Nghê Thanh hơi dừng lại: "Vậy nên